Edit: Lạc Yên
Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng côn trùng kêu vang. Lục Kiêu bị hành động của Lăng Sầm làm cho bật cười. Cậu không thèm để ý đến anh, lăn ra xa, quay lưng lại, rồi co người thành một cục, hành động thật là lưu loát. Nhưng càng nhìn càng thấy đáng yêu quá thể. Lục Kiêu nắm lấy hoa văn ở đầu giường, mượn lực nhích người sát về phía Lăng Sầm, bàn tay to lớn của anh, cách một lớp lụa mỏng áp lên lưng cậu, cơ thể Lăng Sầm hơi cứng lại nhưng cũng không tiếp tục tránh đi. Lục Kiêu biết là Lăng Sầm ngầm đồng ý, tay dịch chuyển từ từ về phía trước rồi nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào lòng.
“Ngoan, đừng giận, ta sai rồi.” Nếu nói sau khi kết hôn anh học được điều gì thì đó chính là phải biết nhanh chóng thành khẩn nhận lỗi khi làm sai. Lăng Sầm chắc chắn sẽ bỏ qua cho anh.
Quả nhiên Lăng Sầm hừ khẽ một tiếng, mang theo giọng mũi hỏi thêm lần nữa: “Ngày mai em có phải uống thuốc nữa không?”
Lục Kiêu im lặng không đáp, đây là vì sức khỏe của cậu, anh không thể nào đồng ý.
Đợi mãi mà không thấy Lục Kiêu trả lời, Lăng Sầm không dám tin mà xoay người đối mặt với anh, vì khoảng cách gần sát nên hơi thở của cậu mềm nhẹ mà phả vào mặt anh. Cậu nhìn đến nụ cười nhẹ trên môi anh thấy giận điên lên được, vội muốn tránh khỏi vòng tay anh, cậu hôm nay muốn chia giường ngủ. Người gì đâu mà nguyên tắc thấy ghét, cậu đã mặc bộ quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-gia-mat-lo-thuong-tuong/1316191/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.