Edit: Lạc Yên Cũng may cho anh, Lăng Sầm là một người tương đối ôn nhu, thấy anh không đáp lời cũng không làm khó anh, “Chúng ta không nói cái này nữa.” Lăng Sầm kéo chăn quấn cả người lại, giọng nói nhàu nhĩ: “Anh ơi, giường ở khách sạn này cứng quá, nằm không thoải mái gì cả, chăn thì vừa mỏng vừa lạnh… Em thật muốn được ngủ trong phòng tụi mình, nằm trên giường, đắp chăn của tụi mình thôi.” “Vậy em đổi phòng khác đi.” Lục Kiêu nghe vậy thì đáp. Đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình mà. Lăng Sầm trề trề môi, cũng không thèm bắt bẻ anh nữa, “Thôi, không cần phiền phức vậy, hai ngày nữa em có thể về nhà với anh rồi.” Lục Kiêu nhớ tới có một chuyện muốn nói với cậu: “Cái quặng tinh em giao cho ta quản lý, có việc cần bàn bạc với em.” “Sao vậy?” Lăng Sầm từ trong chăn ló đầu ra hỏi. “Báo cáo không đúng. Những người đi qua kiểm tra Lục gia bên kia báo về, doanh thu so với kê khai giấy tờ có sự khác biệt.” Lăng Sầm vậy mà lại thấy hơi buồn cười. Cậu ban đầu giao việc quản lý này cho anh, chỉ là định để anh có việc để làm, lại có thêm giao tiếp với người xung quanh. Còn quản lý thực tế doanh thu gì đó và này nọ, cậu không định thật sự trông cậy vào anh, dù gì anh cũng là quân nhân, đâu có tiếp xúc với mấy cái này. Không nghĩ tới, anh cái gì cũng biết. Giáo dục của Lục gia đúng là toàn diện, người đàn ông của cậu thiệt là hoàn mỹ. “Em muốn làm thế nào?” Lục Kiêu muốn biết ý kiến, dù gì cũng là sản nghiệp của cậu. Lăng Sầm trầm ngâm: “Tình huống của bên kia hiện tại thế nào?” “Sản lượng doanh thu của quặng tinh bị giấu bớt một phần. Bộ phận được kê khai báo cáo chỉ chiếm một phần nhỏ. Ta cho người qua đó điều tra đối chiếu kỹ lưỡng thì phát hiện doanh thu thực tế gấp khoảng 4 lần so với cái đã kê khai.” Lăng Sầm nghe vậy có chút giật mình. Quặng tinh này chỉ là một mỏ quặng thông thường, khai thác ra đều là khoáng thạch chỉ sử dụng được cho phi thuyền cấp thấp, độ tinh khiết không cao, nên giá bán cũng không cao, lợi nhuận thu vào chủ yếu dựa vào số lượng. Tính thế nào cũng không thể nào ra được khoảng doanh thu cao như vậy. Ngày trước, trên đường gả tới Lục gia, cậu cũng có xem qua các báo cáo này, tuy không rành về kinh doanh nhưng cũng có thể thấy có vài điểm không quá hợp lý. Cậu cũng không quá để ý vì không cần nghĩ cũng biết là tại sao. Cậu và Lăng Bình là cha con hơn 20 năm, không muốn hiểu cũng khó. Một người lập nghiệp toàn dựa vào vợ mình, sau đó lại sợ người khác biết mà vứt bỏ nàng. Kiểu người không lên được mặt bàn như vậy muốn làm ăn trung thực cũng hơi bị khó. Vốn dĩ, cậu cho là cùng lắm lão ta cũng chỉ gian lận một nửa thôi, không nghĩ gan lại to đến là như vậy, cậu đúng là vẫn quá xem thường lão ta rồi. “Lục Kiêu, quặng tinh này là của mẹ em, em cũng có biết sơ qua tình hình khai thác, doanh thu không thể nào nhiều đến như vậy được.” Lục Kiêu gật đầu, thông qua đầu cuối gửi bản đồ phân bố mạch khoáng trong mỏ quặng qua cho cậu xem. “Mạch khoáng này, đã khai thác hơn 20 năm, là khoáng thạch cấp thấp, sản lượng còn khai thác được khoảng 50 năm nữa. Những điều này đều đúng theo báo cáo. Tuy nhiên, đó chỉ là một phần. Em nhìn cái này.” Lục Kiêu chỉ vào những vùng được tô đỏ trên bản đồ, “Đây là mạch khoáng lam tinh.” “Lam tinh!??!?!” Lăng Sầm ngạc nhiên quá độ mà cao giọng. “Đúng, mạch khoáng hi hữu lam tinh. Hiện tại vẫn đang tiến hành thăm dò nhưng kết luận sơ bộ là lam tinh cấp A+, dù là đánh giá về mặt sản lượng hay phẩm chất.” Lục Kiêu vẫn từ tốn bổ sung, không để ý việc bị Lăng Sầm gào lên cắt ngang. Lam tinh là khoáng thạch cao cấp, nguyên liệu hoạt động chủ yếu được sử dụng cho siêu cơ giáp, giá trị xa xỉ. Mạch khoáng mà đạt đến cấp A+ toàn bộ đều được quân bộ thu mua, do bộ quốc phòng Liên Bang phê duyệt. Lăng Bình làm thế nào có thể dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Liên Bang mà đem lượng lớn Lam tinh bán đi, lại còn dám đem quặng tinh này giao lại cho cậu, chả lẽ nghĩ cậu ngu đến mức không nhìn ra được??? Lăng Sầm đè đè ấn đường. Cậu chỉ muốn nói chuyện với chồng mình một chút, thả lỏng bản thân cho dễ ngủ thôi, vậy mà lại biết được mấy chuyện nghiêm trọng thế này… Đúng là không biết nên khen Lục Kiêu thế nào cho phải đây. “Cho nên, lão ta là vừa buôn lậu, lại vừa trốn thuế?” Lăng Sầm thăm dò hỏi. “Đúng vậy.” Lục Kiêu xác nhận. Mẹ anh nói Lăng Sầm cũng với một nhà cha cậu quan hệ không tốt cho lắm, nên mọi việc anh nghĩ nên nói rõ cho cậu hiểu. Nhưng anh cũng không thể nói thẳng ra miệng ‘ba em là người vi phạm pháp luật’, đành để cậu tự hiểu. Đương nhiên, nếu Lăng Sầm không nhận người cha này thì mọi chuyện sẽ khác nhiều đó. “À, chúng ta không cần tố giác ông ta. Nếu sản lượng quặng tinh khai thác năm nay đã thuộc sở hữu của chúng ta, vậy cứ báo đúng sản lượng khai thác Lam tinh, chịu sự điều động và nộp thuế đầy đủ cho chính phủ Liên Bang. Còn phần thuế trước kia, chúng ta không cần bổ sung, cũng không cần dính dáng tới.” Lăng Sầm hơi hơi nhếch mép. Sai sử Lục Kiêu làm ‘chuyện tốt’. “Nhưng tin này, anh cho người cung cấp cho gia tộc Fride, ở cùng tinh đạo. Bọn họ lâu nay vẫn luôn điều tra Lăng Bình nhưng vẫn chưa bắt được cái thóp nào, nay cậu giúp họ một tay vậy. Cảm giác được làm người tốt thật là vui quá đi. Lục Kiêu cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu đồng ý. Lăng Sầm cười đổi đề tài: “Anh ơi, sắp tới em phải quay cảnh mang thai… Em không biết phải diễn như thế nào nè!” Lục Kiêu không có biết kịch bản nên Lăng Sầm đơn giản tóm tắt cho anh một ít nội dung. “Vậy là, em phải diễn một số phản ứng của thời kỳ mang thai?” “Đúng nha.” Lăng Sầm giả vờ bối rối, cúi đầu nhìn vào đầu cuối cá nhân, nhưng miệng thì buông lời đùa giỡn Lục Kiêu, “Đều là tại anh hết đó… Nếu anh chịu đánh dấu em, không khéo bây giờ em đã mang thai rồi, em vậy là có thể hiểu rõ phản ứng của người đang mang thai, không cần phải diễn nữa nha.” Lục Kiêu đang uống nước, nghe vậy thì sặc một cái, không ngừng ho khan. “Anh không sao chứ?” Lăng Sầm nhìn thấy lập tức dò hỏi. “Không, không có sao…” Lục Kiêu không dám nhiều lời. Có đôi khi, bạn lữ của anh thiệt là uy vũ quá sức, lời như vậy cũng đem nói ra được. Lăng Sầm không nghĩ tới phản ứng của Lục Kiêu lại lớn như vậy, cũng không dám trêu chọc anh nữa, lại đổi chủ đề hàn huyên 2 câu rồi chúc ngủ ngon, kết thúc cuộc gọi. Lục Kiêu mỗi ngày đều còn phải luyện tập phục hồi chức năng, phải để anh nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ lung tung. “Yêu anh, chồng à! Anh sớm nghỉ ngơi nhé. Chúc anh ngủ ngon.” Lăng Sầm nhấn tắt cuộc gọi. Trở người nằm xuống gối cũng nhanh chóng thiếp đi. Mấy ngày này cậu ở đoàn phim làm việc mười mấy giờ mỗi ngày, dồn cảnh diễn, rút ngắn thời gian để có thể sớm trở về bên Lục Kiêu, quả thật cũng rất mệt mỏi. Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm kết thúc cuộc gọi, dựa theo yêu cầu của Lăng Sầm xử lý sự tình quặng tinh rồi cũng lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Khi nằm xuống gối đột nhiên anh nhớ lại khi nãy cậu than phiền về việc giường ngủ, chăn gối không thoải mái, hình như câu trả lời của anh làm cậu không vừa lòng thì phải, anh thấy cậu bĩu môi một cái. Chính là tính cách của cậu so với phu nhân của vị tướng quân quân khu đệ tứ kia… chắc là tốt hơn nhiều lắm đó. Tốt nhất là Lăng Sầm cứ giữ tính cách như bây giờ đi, anh cũng sẽ tận lực chăm sóc cậu, không để cậu trở thành như vị phu nhân kia đâu. Nghĩ tới khuôn mặt đủ màu của vị tướng quân nào đó, anh thấy thiệt là sợ hãi quá đi. Anh cũng đã cùng bác sĩ tâm lý nói chuyện. Thái độ của đối phương không còn cấp bách như lúc anh từ chối điều trị. Lần trị liệu này, bác sĩ cũng không cho anh dùng thuốc, ngược lại khuyến khích anh tiếp xúc với Lăng Sầm nhiều hơn. Đây là một hiện tượng tốt, đúng không? Tuy không sử dụng thuốc nhưng anh cũng cảm thấy mọi chuyện đang diễn tiến ngày càng tốt hơn. Sau khi Lăng Sầm đi rồi, anh có vài lần tự mình ra khỏi nhà, cảm giác choáng váng cũng không quá mãnh liệt. Có lẽ qua thêm một thời gian nữa, cảm giác này chắc cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Anh thật hy vọng có thể ở bên Lăng Sầm như một Alpha bình thường. Sáng hôm sau, âm báo thức từ đầu cuối vang lên, Lăng Sầm như người mộng du mơ màng từ trên giường to bò dậy, chăn ấm xốp mềm bị đạp sang một bên, lờ đờ trôi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Tắm rửa xong, cậu ngồi trên sô pha xem qua bảng sắp xếp công việc do trợ lý gửi đến. Hôm nay 9g mới bắt đầu quay phim, cậu vẫn còn một ít thời gian. Đầu cuối mở ra, một đống danh mục công việc xuất hiện. Lăng Sầm nhíu mày nhìn, trong số đó có hai quảng cáo, cùng một chụp ảnh bìa tạp chí của thương hiệu Calvert ở Tinh Đạo số hai. Hailey đã đánh dấu giúp cậu. Tối nay là hai cái, chiều mai một cái. Nếu nói cậu có đặc quyền gì thì chính là công việc sẽ phối hợp theo thời gian của cậu mà sắp xếp. Cậu cùng Hailey yêu cầu sắp xếp hết công việc vào mấy ngày này, cái nào không được thì an bài xử lý tại Đế Tinh. Tiểu trợ lý này vậy mà sắp xếp ổn thỏa. Không biết Hailey phải cố gắng thế nào mới có thể phối hợp được thành như vậy, xem ra kiếp trước cậu đã bỏ lỡ mất một trợ lý tốt. Cũng may, kiếp này vẫn có cơ hội sửa chữa. Bận rộn quay phim suốt một ngày, Lăng Sầm cũng quay tới cảnh vương tử Omega mang thai. Đạo diễn yêu cầu cậu về nghiên cứu làm sao diễn ra được bộ dáng của một thai phu, từ sinh lý phản ứng đến tâm lý hành động, thậm chí còn giới thiệu cậu diễn đàn các ba các mẹ bỉm sữa để tham khảo… Lăng Sầm bị nhiệt tình của ông làm cho á khẩu, cũng tốt, ít nhất cũng là một phương án rõ ràng. Trên đường đi quay quảng cáo, Lăng Sầm cũng thật sự tranh thủ thời gian lên diễn đàn dành cho các mẹ bỉm sữa lớn nhất Liên Bang tham khảo, lựa chọn mục “thai phu – sản phu Omega”. Lướt lướt lướt. Hailey ngồi một bên nhìn thấy biểu tình không khỏi lộ vẻ cổ quái. “Lăng ca, anh xem cái này làm gì?” Lăng Sầm ngẩng đầu phát hiện thực tế ảo của cậu quên chỉnh chế độ quan sát cá nhân. “Không có gì, đạo diễn yêu cầu anh nghiên cứu một chút tâm trạng và cảm xúc, cũng như học hỏi một chút phản ứng của người mang thai, để phát huy diễn xuất cho tốt.” Hailey hưng phấn: “Lăng ca, cái này em biết nè, Omega của ca ca em cũng mới mang thai, hai ngày trước em còn sang thăm ổng nè.” Nói rồi cô lấy ra một đoạn video. Cảnh quay đong đong đưa đưa, sau một lúc mới cố định, nhìn ra là một cái toilet. Trong đó có một nguời nam nhân đang ôm bồn cầu nôn mửa… Lăng Sầm nhìn thấy mà sợ xanh mặt. Bên cạnh có đứng là một nam nhân cao to, hẳn là Alpha của người kia đi, đang bưng một ly nước, chuẩn bị cho nguời đó súc miệng. Ài, chén nước này còn phải bưng hơi lâu đó, vì Omega này cứ từ bồn cầu ngẩng lên thì vài giây thì lại tiếp tục liều mạng nôn khan. Hai xương bướm sau lưng cũng gồ hẳn lên. Nhìn thật là đủ làm cho Lăng Sầm cảm thấy hãi hùng. Sau đó, Alpha thấy camera quay về phía này thì quát lên: “Hailey, em đang làm gì đó? Đang quay video hả? Anh em đã nôn đến mức này em còn có tâm tình quay phim hả?” Tính tình Alpha này thực táo bạo, quát mắng liên mồm như pháo nổ vậy. Trong video lập tức truyền đến âm thanh xin tha của Hailey: “Vâng, vâng, em không quay nữa.” Nói rồi hơi hạ màn hình xuống. Omega kia đang nôn khan bỗng quay sang nhéo Alpha một phát, Alpha lập tức quay sang, một bộ biểu tình mười phần ôn nhu, so với người khi nãy cứ như không phải cùng một người mà hỏi: “Sao vậy, bảo bối? Em có muốn đi bệnh viện khám một chút không? Omega kia cuối cùng chắc cũng đã nôn xong, nhận lấy chén nước súc miệng, hòa hoãn một chút mà nói: “Anh không cần mắng Hailey, là em nói em ấy quay lại cho em đó, để sau này hài tử sinh ra, em phải cho nó xem, để nó biết em vì nó mà phải chịu khổ không ít, về sau nó phải lo mà hiếu thuận với em. “ “Đúng, đúng, bảo bối thật thông minh, thế mà anh không nghĩ ra.” Vị Alpha điên cuồng vỗ mông ngựa. “Hailey, em quay đầy đủ chứ” Vị Omega quay sang Hailey dò hỏi. “Vâng, đầy đủ.” Hailey đáp, hạ màn hình, video đến đây kết thúc. Tiểu kịch trường: Lục Kiêu: Bác sĩ tâm lý đề ra phương pháp điều trị không giống trước kia gì cả…. Lạc Yên: Tác giả quay lại phong độ trước kia rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]