Edit: Lạc Yên
Lục Kiêu cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn Lăng Sầm, phát hiện tay mình vẫn để trên bụng cậu thì xấu hổ vội vàng rút về.
Mọi chuyện thật sự là do anh làm sai, anh gian nan mở miệng nhả ra vài lời: “Lăng Sầm, ta thực sự xin lỗi cậu.” Rồi không đợi cậu phản ứng, anh xoay người, đưa tay về phía một ngăn tủ bí mật ở cạnh giường, xác nhận vân tay, mở tủ, lấy ra một liều thuốc ức chế.
“Đừng!!!” Lăng Sầm thản thốt, cậu thực sự muốn điên mất thôi. Không phải mẹ đã lấy đi tất cả thuốc ức chế trong phòng rồi sao, sao Lục Kiêu vẫn còn. Chuyện khốn kiếp gì đang xảy ra vậy nè.
Độ xứng đôi của hai người rất cao nên khi tiếp xúc với tin tức tố của Lục Kiêu thì cơ thể Lăng Sầm đã hoàn toàn bủn rủn. Lục Kiêu làm ngơ trước tiếng kêu của cậu, nghiêng người tránh cậu lại tiêm vào toàn bộ thuốc. Lăng Sầm không có sức lực đành trơ mắt nhìn toàn bộ hành động của anh. Cậu cảm thấy thất vọng lan tràn.
Đêm tân hôn, Lục Kiêu đối xử với cậu như vậy, cậu còn có thể tự giải thích là hai người còn cần thời gian tìm hiểu lẫn nhau. Hiện tại thì sao?… Lăng Sầm cảm thấy đầu óc mông lung, tin tức tố của Lục Kiêu sau khi tiêm thuốc thì nhanh chóng biến mất, tin tức tố của cậu được dẫn dụ ra đột nhiên không có nơi đáp lại làm cậu cảm thấy như đang leo lên một chiếc thang thật cao, đột nhiên thang biến mất, cậu hụt chân, rơi xuống, vạn kiếp bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tai-gia-mat-lo-thuong-tuong/1316137/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.