Ta và Lê Chiêu mất một tháng đi đường mới tới được Giao Dương, thủ đô của Hoa quốc.
Ngồi trong xe ngựa, ta vén rèm nhìn ra đường phố, cảm giác đúng là đã cách một đời.
Hoa quốc vốn không coi trọng sứ giả của một quốc gia nhỏ như Kinh quốc. La Tấn cũng không biết là ta tới. Cho nên Hoa quốc chẳng chào đón, cũng chẳng cung cấp biệt viện cho chúng ta. Ta và Lê Chiêu phải mướn phòng ngoài quán trọ như khách hành hương.
Như vậy càng hay, cơ bản chúng ta không nằm dưới sự giám sát của ai, có thể tùy ý hành động.
Ngày thứ hai tới đây, ta còn chưa nghĩ ra phải xuống tay từ đâu thì chúng ta đã đụng mặt Nhị hoàng tử. Tên này là một tên đoạn tụ. Hắn vừa nhìn thấy Lê Chiêu liền muốn kéo chàng về phủ làm ấm giường.
Ta nhịn không nổi nên xảy ra xô xát với đám thuộc hạ của hắn, cuối cùng còn kéo cả La Tấn cũng xuất hiện ở tửu lâu. La Tấn và Nhị hoàng tử vốn là hai phe đối lập. Chuyện này ta biết, nhưng ta không ngờ ta còn chưa kịp thổi gió để bọn chúng chĩa mũi dùi vào nhau thì đã khiến bọn chúng có cớ mà hợp tác.
La Tấn muốn ta. Nhị hoàng tử muốn Lê Chiêu. May mà Lê Chiêu có cái danh sứ giả nên tạm thời bọn chúng không dám công khai làm càn.
Buổi tối hôm đó, ta ôm Lê Chiêu, căm hận đấm tay xuống giường.
"Khốn nạn. Tên ẻo lả đó mà cũng dám tơ tưởng đến tướng công của ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-ta-la-tuong-quan-tram-quynh/3324428/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.