Tiêu Dạ Nguyệt được dẫn đến một khu đất hoang ở trong rừng. Lúc cậu nhìn thấy tiên sinh đứng ở đằng kia, cậu đã kích động mà muốn chạy đến, nhưng vừa mới chạy được vài bước đã bị kéo lại.
"Dạ Dạ...."
Ôn Thường Thế ngay lập tức giơ sung lên chĩa vào đầu cậu, cười khằng khặc với Tống Cảnh Nghi.
"Nào, chạy đến đây, tao đang ngứa tay nè."
"Ôn Thường Thế, nếu bây giờ ông ra đầu thú, ông vẫn sẽ còn cơ hội."
"Mày đang dạy đời tao sao? Mày nghĩ tao ngu chắc. Mày yên tâm, tao có chết cũng sẽ kéo theo mày."
Tiêu Dạ Nguyệt nghe vậy hốt hoảng hét lên, "Không....không được."
Đồng thời cậu càng vùng vẫy mạnh hơn để đẩy người đang giữ cậu ra.
"Dạ Dạ... Em bình tĩnh, không sao hết. Anh sẽ không sao hết, em đừng hoảng."
Ôn Thường Thế nhìn Tống Cảnh Nghi, lại nhìn Tiêu Dạ Nguyệt, gượng mặt như ngộ ra điều gì đó.
"À, tao quên mất. Nếu tao có chết, đưa theo một người đẹp đi theo không phải vẫn sung sướng hơn sao."
Tống Cảnh Nghi tối sầm mặt, gân xanh trên trán cũng hiện lên.
Hắn biết, Ôn Thường Thế hôm nay là muốn tất cả đều chết, giờ hắn có nói gì cũng vô ích. Hắn có thể chết, nhưng bé con của hắn thì phải sống, cậu phải sống thật tốt.
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn gương mặt của Tống Cảnh Nghi, cậu như hiểu được tiên sinh của cậu đang nghĩ gì. Sao tiên sinh lại có thể nghĩ như vậy, tiên sinh muốn bỏ cậu lại một mình sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-sung-tra-nam-hoa-the-no/2533454/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.