Chương trước
Chương sau
Edit: Raizel
Beta: Lilly
Trời tờ mờ sáng, Tô Lan Thanh từ trong mộng tỉnh lại, nghỉ ngơi một đêm, tinh thần sa sút cũng tốt lên rất nhiều, tay chân cũng đã có chút lực, y chống vách đá đứng lên, ngắm nhìn núi non trong màn sương mờ ảo, phất tay triệu tập các tướng sĩ lại: “Tình huống tối qua thế nào?”
“Bẩm tướng quân, Binh sĩ Thanh Tiêu không tìm đến.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Nếu sơn động này có lối ra thì nơi đến đương nhiên là nơi có thể đi, y đã phái người thông báo cho Tiêu Quân Mặc, giờ này có lẽ đã ở bên ngoài tiếp ứng, đó cũng là nguyên nhân cả đêm binh sĩ Thanh Tiêu không tìm được đến, bọn chúng đã gặp phải Tiêu Quân Mặc.
Sắc mặt Tô Lan Thanh chấn định, kỳ thực y cũng không biết bản thân lấy đâu ra cái tự tin đó, chỉ là tin tưởng chắc chắn Tiêu Quân Mặc sẽ đến, có lẽ chính là câu cửa miệng của mọi người __ sự ăn ý.
Hắn tín nhiệm Tiêu Quân Mặc, chỉ vậy thôi.
Tô Lan Thanh dẫn theo các tướng sĩ tiến về phía trước vừa đi vừa dò đường, có lẽ bởi vì biết bản thân có thể ra ngoài, kể cả đau đớn trên cơ thể cũng xem nhẹ, dưới chân như có khí lực, ngàn quân nhẹ nhàng bước đi.
Đến chỗ vách đá, Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn, không ngờ núi đá được bao phủ bởi cây cối rậm rạp lại hình thành một con đường tự nhiên, không nghi ngờ chính là thông về phía đối diện, nhìn trái nhìn phải, tầm mắt dừng lại trên những sợi dây đằng, dựa vào những dây đằng này liệu có thể bò lên chăng? Chỉ là không biết bản thân bây giờ còn có thể chống đỡ đến khi bò được lên hay không?
Ý niệm đi ra ngoài mãnh liệt khiến Tô Lan Thanh không quan tâm được nhiều như vậy, y dẫn đầu đi lên, bắt lấy dây leo dùng hết sức mà leo lên, càng leo lên cao sườn núi càng dốc, chỉ hơi lơ là lập tức có thể té mạnh xuống, bỗng nhiên dưới bàn chân dẫm phải khoảng không, Tô Lan Thanh lui về phía sau vài bước, gian nan ổn định lại thân thể mình.
“Tướng quân!” Vài tướng sĩ quay đầu lại nhìn y, vội vàng hỏi han, trong đó còn có một người còn muốn xuống kéo y.
“Các ngươi tự lo cho bản thân đi, ta không sao.” Tô Lan Thanh nắm chặt dây leo, nơi này dốc mà nguy hiểm, không thể phân tâm, y nhếch môi giật giật bả vai, toàn thân bị đau đớn ập đến, vừa quay đầu thì thấy chỗ vết thương đã được băng bó tốt vậy mà đã nứt ra, máu theo cánh tay chảy xuống, có  lẽ vừa rồi y quá nôn nóng nên không phát hiên ra.
Nhịn cơn đau xuống, Tô Lan Thanh cắn răng leo lên, tinh thần tập trung cao độ, miệng vết thương từng giây từng phút rày vò như bị lửa đốt, chỉ trong chốc lát mồ hôi đã chảy đầy đầu, Tô Lan Thanh không dám chậm trễ lại càng không dám dừng lại, chống đỡ một đường đi lên.
Cuối cùng cũng lên được đỉnh, Tô Lan Thanh cắn răng, liều mạng một hơi leo lên, thoát lực mà ngã ra đất, nửa ngày không đứng dậy được, tích góp từng chút hơi thở, y lại tiếp tục dẫn dắt các tướng sĩ tiến lên phía trước, tập tễnh mà đi.
Tiêu Quân Mặc ở trên mặt đất tìm cả một đêm lại không có một chút tin tức khiến cho mặt hắn không còn chút máu, bóng dáng cao lớn thoạt nhìn vô cùng cô đơn, hắn đánh một quyền thật mạnh vào gốc cây bên cạnh, lá cây rơi xuống tán loạn, mà ở giữa vết nứt cũng chảy ra tơ máu.
Lan Thanh của hắn, Lan Thanh vĩnh viễn kiêu ngạo, sao có thể cứ như vậy mà bỏ hắn được? Không, hắn không tin!
Ngay lúc này, Phó Thuần cách đó không xa thần sắc bỗng ngưng trọng lại, nhìn chằm chằm phía sau hắn, môi run rẩy, Tiêu Quân Mặc giống như cảm nhận được điều gì, bất ngờ quay lại, Tô Lan Thanh đứng cách đó không xa, hai người không chướng ngại mà đứng đối diện nhau, không biết y đã trải qua chuyện gì, cả người chật vật, trên quần áo loang lổ vết máu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời như sao, hai mắt Tiêu Quân Mặc trừng lớn, trong cổ họng phát ra tiếng khóc đè nén, không quan tâm hình tượng mà chạy nhanh tối, một tay ôm Tô Lan Thanh vào lòng.
“Lan Thanh, Lan Thanh…” Y còn sống, y còn sống!
Tô Lan Thanh vẫn đứng im không nhúc nhích, thực tế y đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, hiện giờ muốn cử động một ngón tay cũng khó, miệng vết thương cũng bị Tiêu Quân Mặc vô ý áp sát, đau đớn kích liệt như nhập vào trong cốt tủy, y không thèm quan tâm mà cười, đau đớn khiến cho y tỉnh táo, y không nằm mơ, y có thể còn sống mà gặp Tiêu Quân Mặc, như vậy… rất tốt.
Bóng tối dần bào mòn thần trí y, chống đỡ đến giờ phút này đã chẳng dễ dàng, đến khi gặp được Tiêu Quân Mặc thì khí lực cũng cạn kiệt, thân thể không khống chế được mà ngã về phía trước, vô lực khụy rên người Tiêu Quân Mặc, trước mắt tối sầm, Tô Lan Thanh triệt để mất đi ý thức.
“Lan Thanh!” Tiêu Quân Mặc hoảng hốt, vội vàng ôm y lên ngựa, đến quân doanh, hắn cẩn thận đặt y trên giường, lo lắng đợi quân y: “Sao còn chưa tới! Nhanh chút!”
Quân y vội vàng đuổi tới, cẩn thận xem xét tình trạng của người trên giường một lần, Tiêu Quân Mặc đứng bên giường không muốn rời đi, theo quân y kiểm tra, toàn bộ thương tích trên người Tô Lan Thanh hiện lên trước mắt hắn, khiến tim hắn đau nhói.
Đặc nhiệt là vết thương trên vai kia, không biết đã trải qua chuyện gì lại tạo thành một lỗ máu, lộ ra cả xương trắng, vô cùng đáng sợ, Tiêu Quân Mặc nắm chặt hai tay, răng nanh như muốn cắn nát.
“Tướng quân là bị ngoại thương quá nặng lại thêm quá mức nóng vội, thể lực không chống đỡ được nên ngất đi, vết thương kia do nỏ tiễn gây ra, phía trên còn tẩm độc, nếu không phải tướng quân quyết định nhanh khoét chỗ thịt ngấm độc, lại ăn một chút cỏ giải độc để giảm bớt độc tính, nếu không để độc kia lan ra toàn thân, thì đến đại la thần tiên cũng không cứu được.” Quân y mở hòm thuốc ra, nghiêm tức nói với Tiêu Quân Mặc: “Thỉnh điện hạ đè thân thể tướng quân xuống, tuy là đã khoét thịt nhưng vẫn còn lại một chút trên xương cốt, để thần cạo độc trên xương của tướng quân.”
Nói xong, quân y lấy ra con dao nhỏ dùng để cạo xương cẩn thận nướng trên lửa, dao nhỏ bị nung đỏ bừng bừng, tiêu độc xong, lúc này hắn mới ra tay.
Tiêu Quân Mặc ôm nửa người trên của Tô Lan Thanh, vây y ở trong lồng ngực mình, không biết là đang an ủi y hay là an ủi chính mình, hắn nắm thật chặt tay của  người trong ngực, lòng bàn tay không tự giác mà chảy mồ hôi: “Bắt đầu đi.”
Quân y nghiêm túc gật đầu, dao nhỏ chầm chậm tới gần bả vai Tô Lan Thanh, tiến lại ngay phía trên xương cốt, nhanh chóng mà cần thận mà cạo đi độc tố màu đen trên xương.
“A!” Đau đớn khiến Tô Lan Thanh từ trong mê man mà tình lại, rồi đau đớn lại khiến y tiếp tục ngất đi, chỉ cảm thấy được cả người giống như bị lửa thiêu, đau đến mức chỉ hận không thể lập tức chết đi, mồ hôi ướt đẫm quần áo, y cắn chặt răng, ngậm thật chặt miệng đè tiếng rên rỉ vì đau đớn trong cổ họng.
Thân thể không tự giác mà giãy giụa, ở trong mộng muốn trốn nhưng lại không tránh thoát được, tràn ngập trong đầu chỉ còn lại đau đớn, ngay cả mắt cũng bị phủ bởi máu tanh, sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Quân Mặc đặt ở trong mắt, lòng đau như cắt, hận không thể để dao nhỏ kia đặt trên người mình, người trong ngực đau đến mức vô thức cắn nát môi của bản thân, máu tươi đầm đìa, Tiêu Quân Mặc sợ y không cẩn thận cắn nhầm đầu lưỡi, vội vàng vươn tay vào trong miệng Tô Lan Thanh, đế y cắn chặt tay mình, nếu hắn không thể thay y gánh chịu đau đớn, vậy để hắn cùng y chịu đau!
Tô Lan Thanh đau đến thần trí mơ hồ, không biết trong miệng là thứ gì, theo bản năng mà cắn thật chặt, trong miệng tràn ngập vị máu.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Tiêu Quân Mặc lại cảm giác lâu như trải qua một đời, quân y cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Tô Lan Thanh, lại lấy ra phương thuốc giải độc và điều dưỡng thân thể, hắn nhìn vết thương trên cánh tay Tiêu Quân Mặc: “Điện hạ, vết thương của ngài cũng cần bôi thuốc.”
Tiêu Quân Mặc ừ một tiếng, đưa cánh tay qua, thuốc bột rắc lên miệng vết hương đau nhói, hắn đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm, trong mắt đều là hình ảnh của Lan Thanh trong ngực.
“Lan Thanh, không sao cả.” Quân y lui xuống sắc thuốc, Tiêu Quân Mặc cẩn thận đỡ Lan Thanh nằm xuống giường, sợ bản thân không cẩn thận đụng vào miệng vết thương làm y đau.
Tiêu Quân Mặc ngồi ở bên giường, nắm lấy bàn tay của Tô Lan Thanh trong tay mình, cẩn thận nắm chặt, hắn nghĩ nghĩ, đi mang một chậu nước ấm đến, cẩn thận nhẹ nhàng giúp Tô Lan Thanh thay quần áo dính sát trên người, Lan Thanh yêu sạch sẽ, toát nhiều mồ hôi như vậy mà nằm trên giường, y nhất định sẽ không thích.
Chẳng bao lâu, quân y tiến vào thay thuốc, Tiêu Quân Mặc bưng chén thuốc cẩn thận đút cho Tô Lan Thanh uống, có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này hắn biết nên chú ý điều gì. Tiêu Quân Mặc kiên nhẫn thổi cho bát thuốc nguội bớt rời mới đưa đến bên miệng Tô Lan Thanh, nhìn y uống vào một hơi, cuối cùng dùng khăn lau đi vệt nước nơi khóe miệng y.
Tiêu Quân Mặc cứ vậy mà ngồi bên giường, một tấc không rời, hắn nắm tay người nằm trên giường, dán vào hai bên má của mình, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào giữa lòng bàn tay của Tô Lan Thanh.
Sau nửa đêm, sốt nhẹ chuyển thành sốt cao, Tiêu Quân Mặc vội vàng gọi quân y tới, canh giữ ở bên giường đút thuốc thay quần áo, hoàn toàn không để người khác làm, thực sự nôn nóng không nhịn được, hắn tựa vào mép giường, bàn tay nắm chặt Tô Lan Thanh, chỉ cần y vừa cử động thì bản thân cũng sẽ tỉnh.
Ngủ khoảng chừng hai ngày, Tô Lan Thanh chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lập tức nhìn thấy Tiêu Quân Mặc dựa vào mép giường ngủ, trước mắt có quầng thâm, hiển nhiên là cực kỳ mệt mỏi, y giật giật ngón tay, Tiêu Quân Mặc lập tức bừng tỉnh, thấy y mở mắt, mừng rỡ.
“Lan Thanh, ngươi tỉnh!” Tiêu Quân Mặc quay đầu sai người truyền quân y lại đây, thấy Tô Lan Thanh nhìn hai người nắm tay, hắn ngẩn người, ánh mắt khẽ biến, không nỡ nhưng vẫn buông tay.
Quân y đã đến, cẩn thận kiểm tra một lượt, nhẹ nhàng thở ra: “Độc tố đã loại bỏ hoàn toàn, nhưng thân thể tướng quân chịu nhiều tổn thương, nằm nghỉ trên giường mấy ngày cho tốt, chậm rãi dưỡng trở lại là được.”
“Làm tốt lắm, xuống lĩnh thưởng đi.” Tô Lan Thanh tỉnh lại, người vui mừng nhất đương nhiên chính là Tiêu Quân Mặc, hắn ngồi xuống bên giường, không tự giác mà ngáp một cái, lập tức nhận ra, xấu hổ nhìn Tô Lan Thanh: “Lan Thanh, ngươi ngủ hai ngày rồi, có đói không? Có muốn ăn thứ gì đó hay không?”
Tô Lan Thanh nhẹ nhàng gật đầu, trong bụng rỗng tuếch, quả thực rất đói, y được đỡ ngồi dậy, sau thắt lưng được đặt một cái gối.
Một chén cháo nóng hầm hập được mang vào, Tô Lan Thanh cả người không có sức lực, chỉ đành để Tiêu Quân Mặc đút cho, y nâng mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy dịu dàng của Tiêu Quân Mặc, trong lòng dao động.
“Điện hạ mệt sao? Thần không sao, hay là điện hạ nghỉ ngơi một chút đã.” Ăn xong, Tô Lan Thanh nhìn Tiêu Quân Mặc buông bát xuống, nhìn đến quầng thâm ở mắt hắn, y thấp giọng nói.
“Ta không đi.” Tiêu Quân Mặc quả quyết cự tuyệt, hắn phải canh giữ ở bên giường, nếu có xảy ra việc gì cũng có thể ứng phó, nghĩ tới đây, Tiêu Quân Mặc cười tiến sát vào Tô Lan Thanh: “Không bằng Lan Thanh nhường lại nửa giường cho ta.”
“Hả…” Tô Lan Thanh ngẩn người, nhíu mày nghĩ nghĩ, yên lặng xê dịch thân mình lui vào bên trong: “Vậy… Thần nhường một nửa giường cho điện hạ.”
“…”
Tiêu Quân Mặc triệt để ngu người, trong lòng vui mừng nhộn nhạo hiện cả ra mặt, hắn lập tức nhảy lên giường, đồng thời đỡ Tô Lan Thanh nằm xuống, khóe mắt cùng bên môi không che giấu nổi ý cười sâu đậm: “Chúng ta cùng ngủ thôi!”
“Được.” Tô Lan Thanh thần sắc nhẹ nhàng, y đã ngủ hai ngày rồi sao còn ngủ được nữa, nhưng mà vẫn không cự tuyệt Tiêu Quân Mặc, một khắc sau, người bên cạnh đang trong mộng đẹp, cánh tay lại không tự giác mà ôm chặt lấy y, Tô Lan Thanh nhìn hắn ngủ, suy nghĩ lại dần bay xa.
Y nghĩ đến đêm ở dưới chân núi kia, ác mộng làm y kinh sợ, đời trước chết trong ngực Tiêu Quân Mặc, đời này lại chỉ có thể cô độc mà chết đi, chẳng có một ai làm bạn.
Tô Lan Thanh hít một hơi thật sâu, y vốn tưởng rằng đời này sẽ không động tâm với Tiêu Quân Mặc nữa, nhưng y đã sai, từ khi trọng sinh tới nay, mọi hành động của Tiêu Quân Mặc y đều xem trong mắt, hắn đặt trước mặt y một viên chân tâm, lại bị y hữu ý vô tình xem nhẹ lâu như vậy, y cho rằng y sẽ không bị cảm động, nhưng ở trong Long Hổ lĩnh, thời điểm cận kề cái chết, y tỉnh ngộ.
Y thừa nhận bản thân vẫn không thể kiềm chế được mà động tâm với Tiêu Quân Mặc, ôn nhu cùng chân tâm của Tiêu Quân Mặc, từng chút từng chút một theo thời gian rót vào tim y, bất giác đem y vây lấy, y không để ý, bởi vì y vẫn luôn không dám đối diện.
Nhưng hiện tại y đã nghĩ rõ ràng, y không muốn một lần nữa phải tiếc nuối khi bỏ qua Tiêu Quân Mặc, ân oán đời trước cứ để nó trôi qua đi, bọn họ đã sống lại, đời này phải sống cho thật tốt, không phải sao?
Chẳng qua hiện tại còn chưa tới lúc, đợi đến khi chiến sự chấm dứt, trở lại trong kinh, y sẽ chính miệng nói cho hắn biết! Nghĩ thông khiến trong ngực Tô Lan Thanh như có ngàn vạn dòng khí lưu động, thoải mái không thôi, y quay đầu ngưng mắt nhìn Tiêu Quân Mặc đang ngủ say, khóe môi gợi lên nụ cười thoải mái.
Hữu duyên đương tích nhãn tiền nhân, mạc đáo thất khứ phương hối hận. (Có duyên thì cố mà nắm giữ, lỡ mất rồi biết nơi nào mà hối hận)
Có thể còn sống mà thấy hắn, thật tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.