Edit: Cú
Beta: Dạ
Tiêu Quân Mặc bước chân lảo đảo mà rời khỏi tướng quân phủ, lúc ngồi trong xe ngựa, hắn suy sụp tựa vào một bên, mệt mỏi nhắm mắt lại. Bộ dáng lạnh lùng như băng của Tô Lan Thanh vẫn còn rõ ràng ở trước mắt hắn, Tiêu Quân Mặc chưa từng nghĩ rằng, ánh mắt ôn nhu của y, cũng sẽ trở nên lạnh lùng như vậy, giống như nước hồ giữa tháng ba vậy, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, qua cửa sổ xe, Tiêu Quân Mặc nhìn tướng quân phủ cách hắn càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn, hắn thất thần mà tiến về hoàng cung, thị vệ ở bên ngoài gọi,hắn cũng không nghe thấy.
Trên đường đi về Càn Thanh cung, Tiêu Quân Mặc mặt không đổi sắc, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của hắn thập phần ảm đạm,. Chợt một hình bóng màu vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn, lúc này hắn mới nhìn lên, Tiêu Quân Mặc mãnh liệt phục hồi lại tinh thần, cung kính nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Người tới đúng là Thái Hòa đế, hắn nhìn Tiêu Quân Mặc, bước đi đến trước mặt hắn hỏi: “Trẫm nghe nói ngươi đi phủ tướng quân thăm Tô tướng quân, không biết tướng quân thương thế như thế nào?”
“Liễu ngự y nói không có gì đáng ngại.” Tiêu Quân Mặc trả lời, thấy Thái Hòa đế nâng bước đi trước, vội thu thập cảm xúc đuổi theo.
“Vô sự là tốt.” Thái Hòa đế đi phía trước đi đến, vừa đi vừa cảm khái: “Tô tướng quân quả là người giỏi hiếm có ở Bắc Địch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-sung-nhi-nhat-the/641724/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.