” Ngươi đứng ra cho trẫm!” Hiên Vìên Hãn Thừa chỉ vào cung nữ phía sau Du thị nói.
Bích Ảnh mang vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi mà bước ra, toàn bộ thân mình run rẩy lợi hại hơn, tay trái còn giấu vào phía sau. Lúc này, sắc mặt Du tần trắng bệch, vội vàng tiến lên, có chút tái nhợt mà biện giải cho Bích Ảnh :
“Hồi Hoàng Thượng, hôm nay Bích Ảnh bị bệnh, thỉnh ngài tha thứ nàng thất lễ.”
Hiên Vìên Hãn Thừa nheo lại ánh mắt, giọng điệu có chút nguy hiểm:
“Bị bệnh! Bị bệnh mà ngươi còn mang nàng tới tham gia tiệc trăm ngày của đại hoàng tử? Du tần, ngươi muốn làm cái gì?”
Du tần vô lực biện giải, lắc đầu quỳ xuống.”Không... Không phải, Hoàng Thượng, tỳ thiếp không…”
Hiên Vìên Hãn Thừa vốn không tin lời của nàng, phân phó Nguyên Phúc: “Đi xem trong tay áo Bích Ảnh cất giấu vật gì?”
“Dạ.”
Nguyên Phúc mang theo hai thị vệ tiến lên, Bích Ảnh thấy thế vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
”Hoàng Thượng tha mạng a! Hoàng Thượng tha mạng a!”
Hai thị vệ tiến lên chế trụ nàng, Nguyên Phúc thấy tay áo nàng có chút ướt, từ trong lòng bàn tay nàng lấy ra một khối băng.
Tay trái của Bích Ảnh đã bị đông lạnh đến tái xanh, lúc này thấy đã bại lộ, sợ tới mức hoang mang, khóc cầu xin tha thứ:
“Hoàng Thượng tha mạng a! Du tần nương nương buộc ta! Hoàng Thượng tha mạng a!”
“Hoàng Thượng, ngài đừng nghe Bích Ảnh nói bừa, nhất định là có người sai sử Bích Ảnh nhằm hãm hại tỳ thiếp a! Tỳ thiếp oan uổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-sung-nhi-bat-cu/1308592/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.