Hiên Viên Hãn Thừa đang xử lý công việc trong đại trướng, đây là ngày thứ ba hắn rời khỏi Lâm Gia Bảo, thực nhớ y…. Ba ngày trước hắn cùng bảo bối lưu luyến nói lời từ biệt, đây là lễ tế đầu tiên trong 6 năm cai trị của phụ hoàng hắn, và cũng là điều trọng yếu nhất trong năm nay. Vì cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, Hoàng thượng phải tắm gội cùng trai giới ba ngày, tự bản thân dẫn theo văn võ bá quan hướng thượng thiên cầu phúc. Tuy vậy, Hiên Viên Hãn Thừa vẫn duy trì việc viết thư qua lại mỗi ngày với Lâm Gia Bảo, đây là lần đầu tiên hắn rời xa bảo bối kể từ khi y ở bên hắn đến tận nay. Lật bức thư của Lâm Gia Bảo mà ám vệ mang đến, Hiên Viên Hãn Thừa khẽ mỉm cười. Trong thư, Lâm Gia Bảo kể cho hắn nghe những việc xảy ra thường ngày của y. Buổi sáng thì đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương, dùng xong ngọ thiện thì ngủ trưa một chút, kế tiếp thì cùng Cừu phu tử học vẽ, lúc sau thì tự bản thân luyện tập. Gia Bảo rất thành thực nói lên sự tưởng niệm của mình với Hiên Viên Hãn Thừa, còn nói sẽ chờ hắn trở về cùng với y dự Tết Nguyên Tiêu. Trong thư, Gia Bảo còn làm nũng đòi đi Ngự Điểm Phòng, cầu Hiên Viên Hãn Thừa đồng ý, y muốn tự bản thân làm bánh nguyên tiêu cho Hiên Viên Hãn Thừa, còn hỏi hắn thích nhân bánh như thế nào,vv… Tuy rằng đều là mấy chuyện vặt xảy ra hằng ngày nhưng Hiên Viên Hãn Thừa đọc mãi vẫn không thấy chán… Hiên Viên Hãn Thừa bắt đầu đề bút hồi âm lại cho Lâm Gia Bảo, đầu thư hắn viết về sự tưởng niệm của mình đối với quai bảo. Việc Lâm Gia Bảo đi Ngự Điểm Phòng cũng không phải là không được, nhưng nhất định phải có Nguyên Khánh cùng vài thị vệ đi theo, bình thường cũng chỉ cho phép y ngốc ở Ngự Hoa Viên đúng một canh giờ, còn nhắc Lâm Gia Bảo không cần để bản thân quá mệt mỏi. Đối với nhân bánh nguyên tiêu, Hiên Viên Hãn Thừa tỏ vẻ, chỉ cần quai bảo thích thì hắn sẽ thích. Hai ngày nữa hắn sẽ trở về, đến lúc đó cả hai sẽ được đoàn tụ. Viết xong thư liền đưa cho ám vệ, còn không quên hỏi. “Bên Trịnh Dung tiến triển như thế nào rồi?” “Khi thuộc hạ xuất phát thì vẫn chưa có tiến triển gì mới.” Ám vệ nhanh chóng trả lời. “Trở về nói với Trịnh Dung, nhanh cho ta một đáp án vừa lòng.” Nếu để quá lâu, Lịch vương nhất định sẽ phát hiện ra sơ hở. “Vâng.” Mấy ngày trước ám vệ đã đến báo cáo với hắn, trong cung của Thái tử phi vừa bắt được hai con chuột nằm vùng. Trong đó có một kẻ đã kịp uống thuốc độc tự sát, kẻ còn lại chưa kịp uống thì đã bị bắt giữ. Ngặt nỗi người nọ là tử sĩ của Lịch vương, mãi vẫn chưa chịu nhả ra thông tin nào. Không nắm được chứng cứ Lịch vương cùng Thái tử phi cấu kết với nhau, Hiên Viên Hãn Thừa có chút thất vọng. Hắn đứng dậy ra khỏi đại trướng, tiến đến trướng nơi phụ hoàng hắn – Hoàng đế Hiên Viên Chiêu Thâm đang ở – cùng ngài bàn bạc về việc của Lịch vương. “Bên Lịch thành trẫm sẽ cho thám tử đi điều tra.” Lúc sau, Hiên Viên Chiêu Thâm lại cùng Thái tử thảo luận về việc tế thiên ngày mai. Hiên Viên Chiêu Thâm đối với đứa con trai cả này rất vừa lòng, nhất là về việc để các hoàng tử khác cùng tham gia lễ tế. Hiên Viên Hãn Thừa nói với ông, mấy hoàng đệ của hắn cũng đã lớn, đã có thể tham gia đại sựu của hoàng triều. Hắn hy vọng những đệ đệ của mình có thể trở thành trợ lực cho đế quốc, cùng hắn đưa Hiên Viên đế quốc đến với sự phồn thịnh muôn đời. Năm đó tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tình cảm giữa các hoàng tử với nhau chi có nghi kị cùng đề phòng, âm mưu cùng tính kế. Đối với việc Thái tử có thể cùng các hoàng tử khác hòa thuận, huynh hữu đệ cung, ông rất vừa lòng. Lúc này bên ngoài trướng có tiếng một thái giám truyền vào, là nội thị tổng quản Triệu Dong bên người Hiên Viên Chiêu Thâm, phía sau còn có một thị vệ bưng theo một cái mâm bước vào. Triệu Dong tiến lên thỉnh an Hoàng thượng cùng Thái tử, thị vệ đi phía sau ông cũng tiếng lên vấn an. Trịnh Dong nhanh chóng đem chén canh trên mâm đặt trước bàn Hiên Viên Chiêu Thâm. “Hoàng thượng, thỉnh dùng tiêu dạ (bữa khuya). Đây là canh nấm cho tối nay.” Tên thị vệ bưng canh dường như không ngờ Hiên Viên Hãn Thừa sẽ xuất hiện trong trướng của Hoàng thượng, không khỏi giật mình. Hơi cúi người lui ra thì bị Hiên Viên Hãn Thừa dùng ánh mắt bắt được. Cảm thấy có chút quen mắt, Hiên Viên Hãn Thừa liền lên tiếng. “Tên ngươi là gì?” Tên thị vệ không ngờ Thái tử điện hạ sẽ hỏi tên mình, trong nhất thời hơi thất kinh một lát. Triệu Dong thấy gã thật lâu không lên tiếng trả lời, bèn cúi xuống thưa với Hiên Viên Hãn Thừa. “Hồi Thái tử điện hạ, đây là ngự tiền thị vệ Ngô Chí Kì, nhân lần này đi tế thiên nên được cấm quân điều đi. Trước kia là đương soa ở Huyền Vũ Môn.” Ngự tiền thị vệ bên người Hoàng thượng ông rất rõ ràng, nhưng vì lần này có thêm vài hoàng tử cùng xuất hành nên cấm quân mới điều một ý người đi theo để bảo hộ chu toàn. “Ngô Chí Kì? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn vẫn còn khá trẻ.” Hiên Viên Hãn Thừa ở trong đầu tìm kiếm thông tin về tên thị vệ này. “Hồi Thái tử điện hạ, nô tài năm nay 23 tuổi.” Ngô Chí Kì không dám nhìn Thái tử điện hạ, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ này một chút. Hiên Viên Hãn Thừa rốt cuộc nhớ ra được Ngô Chí Kì là ai. Nhìn ánh mắt không ngừng hoảng hốt của Ngô Chí Kì, thần kinh cảnh giác của Hiên Viên Hãn Thừa nhanh chóng hoạt động. Hăn đột nhiên cầm lấy chén canh nấm còn nghi ngúc khói trên bàn, đưa đến trước mặt Ngô Chí Kì. “Uống hết nó.” Ngô Chí Kì nhìn thấy chén canh, nhanh chóng lùi về sau dập đầu. “Nô….Nô tài….không dám…” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn dáng vẻ của gã liền biến chén canh có vấn đề, tựa tiếu phi tiếu nói. “Đây là phần thưởng của ngươi, uống nhanh!” Ngô Chí Kì quỳ rạp trên đất, gương mặt gã khẩn trương chảy đầy mồ hôi. “Nô tài….Nô tài….đáng chết…” Hiên Viên Chiêu Thâm vào thời điểm thấy Hiên Viên Hãn Thừa bức Ngô Chí Kì ăn canh liền biết trong canh có vấn đề, nhanh chóng hạ lệnh bảo Triệu Dong đem Trần thái y mang đến đây. Trần thái y là người từ Thái y viện mà ông mang theo, ông cũng nhanh chóng cho người đem Ngô Chí Kì bắt trói lại. “Thừa Nhi sao lại phát hiện được canh có điểm đáng ngờ?” Hiên Viên Chiêu Thâm từ đầu đến cuối quả thực không phát hiện được tên Ngô Chí Kì kia có vẫn đề chỗ nào. “Nhi thần là do ngẫu nhiên biết được Ngô Chí Kì là con rơi của Tiết Qúy. Vốn chỉ là tùy ý hỏi, không ngờ gã lại kinh hoảng đến vậy.” Đây là do Hiên Viên Hãn Thừa từ kiếp trước mới biết được. Khi đó Tiết gia rớt đài, thông tin Ngô Chí Kì là con rơi của Tiết Qúy nhanh chóng đưa đến tay hắn. Ngô Chí Kì khi đó đã ở trong cấm quân dốc sức nhiều năm, thà dựa vào bản thân vẫn không hề dùng đến bất cứ thứ gì của Tiết gia. Nhờ vậy mà Hiên Viên Hãn Thừa cũng không xử lý gã, chỉ giáng cấp rồi đưa gã đến quân đội. Không nghĩ Ngô Chí Kì kiếp này lại xảy ra biến cố như vậy… Nguyên lai Tiết Qúy mất đi con trai trưởng, lão mới nhớ đến bản thân có một đứa con rơi tiền đồ cũng không tệ. Mẫu thân Ngô Chí Kì xuất thân từ thanh lâu, được Tiết Qúy khi đó còn trẻ chuộc ra ngoài. Tiết gia tất nhiên không có khả năng nhận một đứa con mà mẹ làm kĩ nữ, nhất là đứa con này mang danh là trưởng tử. Để tránh phiền toái, Tiết Qúy chỉ còn cách đem họ bỏ qua một bên. Ngô Chí Kì bản thân cũng không phải là người chịu thua kém, sau khi mẫu thân qua đời thì tự dựa vào bản thân mà tiến vào cấm quân. Lần này đại sự của Lịch vương, Tiết Qúy bỗng nhớ đến Ngô Chí Kì, nghĩ gã là người phù hợp nhất để thực hiện nhiệm vụ này. Vì để Ngô Chí Kì đồng ý, lão đem việc có thể trở về Tiết gia, hưởng danh hiệu trưởng tử ra làm mồi nhử Ngô Chí Kì. Ngô Chí Kì một đời này vẫn không thể buông bỏ được sự hấp dẫn của việc trở thành trưởng tử Tiết gia, liền đáp ứng. Trần thái y đi đến kiểm tra chén canh. “Hồi Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, trong chén canh này đã được thả vào một loại thuốc mê vô sắc vô vị, nếu đem chén canh này uống hết, chỉ sợ sẽ hôn mê ba ngày ba đêm….” Hiên Viên Chiêu Thâm ngay lặp tức phân phó Triệu Dong. “Ngươi đi xem canh này còn phân phát cho những chỗ nào nữa. Mau đi ngăn lại.” “Vâng.” Triệu Dong nhanh chóng chạy ra ngoài, mô hôi lạnh không ngừng chảy ròng ròng, chén canh này ông rõ ràng đã dùng ngân châm kiểm tra qua, không ngờ lại có vấn đề. Chả trách tên tiểu tử Ngô Chí Kì kia cứ quấn lấy ông đòi đi gặp Hoàng thượng cho bằng được, hóa ra là có âm mưu. Một lát sau, Triệu Dong thở hồng hộc chạy về báo cáo. “Hồi Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, bên những vị hoàng tử khác đều có người đưa canh đến. Trừ Nhị hoàng tử mãi lo đánh quyền nên quên uống, ba vị hoàng tử khác đều đã uống xong canh, hiện đang mê mang…” Hiên Viên Chiêu Thâm quay lại hỏi Trần thái y. “Loại thuốc mê này có giải dược hay không?” Trần thái y trả lời. “Hồi Hoàng thượng, loại thuốc me này hẳn là từ giang hồ mang đến, xin cho phép thần trở về nghiên cứu nguyên liệu của loại thuốc mê này để tìm cách điều phối giải dược.” Hiên Viên Chiêu Thâm gật đầu. “Phải nhanh lên…” “Vâng.” Trần thái y lui ra ngoài. Lúc này, trong trướng chỉ còn phụ tử Hiên Viên Chiêu Thâm cùng Hiên Viên Hãn Thừa đứng đối diện nhau. “Phụ hoàng, chỉ sợ đây là kế của Tiết gia cùng Lịch vương, bằng không thì chúng ta liền tương kế tựu kế….” Sáng sớm hôm sau, từ doanh địa nơi đóng quân toát ra làn khói nhè nhẹ. Giờ Thìn vừa đến, văn võ bá quan đều tập hợp đầy đủ đến đứng chờ nơi sân tế. Đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy Hoàng thượng, ngay cả Thái tử cùng những hoàng tử khác vẫn không thấy đâu. Quan viên không khỏi thì thầm với nhau, này đều đã quá giờ Thìn rồi a… Tiết Qúy trong lòng vui sướng không thôi, lão đã thu được tín hiệu của nhi tử. Hành động tối qua hoàn thành không một sơ hở, đây là lão liều mạng già mới đạt được đó a. Tiết Qúy nhìn đám quan viên đứng trước mặt mình, tương lai, lão nhất định sẽ đứng trên hết đám người này… Vị trí của Tiết Qúy chỉ ở giữa, không như Tiết Quang Vinh có thể đứng trước bá quan văn võ. Nhìn vị trí của ca ca mình, Tiết Qúy không khỏi vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Ca ca Tiết Quang Vinh là người đứng đầu Tiết gia, còn lão Tiết Qúy thì sao, người bên ngoài mỗi khi nhắc đến lão đều chỉ là đệ đệ của Tiết Quang Vinh đại nhân mà thôi. Sở dĩ hợp tác với Lịch vương, vì bản thân lão muốn một ngày nào đó có thể đạp đổ được ca ca mình. Về sau khi nhắc đến Tiết gia thì mọi người chỉ có thể nhớ đến Tiết Qúy lão. “Lịch vương điện hạ đến….” Lịch vương Hiên Viên Chiêu Hồng từ trong một đám thị vệ từ tốn đi ra. “Lịch vương điện hạ…” Triều thần không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Lịch vương, người đáng lẽ giờ phải có mặt ở Lịch thành mới đúng, phiên vương không có lệnh thì không được nhập kinh, Lịch vương đây là muốn…. Vài nhóm cựu thần nhìn thấy Lịch vương, mà bản thân Hoàng thượng cùng các hoàng tử khác vẫn không xuất hiện, trong lòng đã cảm thấy có chút không ổn. “Hoàng thượng cùng Thái tử trong người có bệnh nhẹ, vì vậy việc tế thiên hôm nay do bổn vương chủ trì.” Lịch vương nhìn đám triều thần không ngừng bàn tán, lớn tiếng nói. Thừa tướng Tạ Trường Thanh ngay lặp tức hướng Lịch vương chấn vấn. “Tế thiên là việc đại sự, Hoàng thượng nhất định sẽ không vô cớ vắng mặt, xin hỏi Lịch vương đây có thủ dụ của Hoàng thượng hay không?” Tạ Trường Thanh là người đứng đầu quan văn, tuổi gần 60, bản thân lão cũng đã trải qua hai triều vua, tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời mà Lịch vương nói. Có thừa tướng lên tiếng, các vị quan khác cũng nhanh chóng hưởng ứng theo. “Hoàng thượng đã muốn bệnh đến thần trí không rõ, làm sao mà hạ thủ dụ cho được. Tế thiên cần giờ lành, không nên để giờ lành trôi qua a.” Lịch vương không thèm để ý đến lời của Tạ Trường Thanh, vẫn kiên quyết hoàn thành việc tế thiên. “Tế thiên cũng chỉ có thể để Hoàng thượng chủ trì, bằng không thì là Thái tử điện hạ, Chỉ sợ Lịch vương đây không đủ tư cách đảm nhận.” Tạ Trường Thanh nhất định không chịu buông tha. “Bổn vương là là con trai trưởng của tiên hoàng, vì sao không thể tế thiên. Bớt sàm ngôn, lễ tế phải được tiếp tục.” Lịch vương thô bạo nói. Hoàng đế Hiên Viên Chiêu Thâm cùng Thái tử Hiên Viên Hãn Thừa đều đang hôn mê. Nhờ vậy gã mới có thể danh chính ngôn thuận lên đài tế thiên, phải biết, gã chờ ngày này lâu lắm rồi. Khi tiên hoàng còn sống đã dẫn gã đi tế thiên, lúc đó gã đã tự thề với bản thân, tương lai nhất định sẽ đứng tại vị trí này của phụ hoàng, kế vị mọi thứ! Mà Hiên Viên Chiêu Thâm, bất quá chỉ nhờ may mắn mới có thể ngồi lên ngôi hoàng đế mà thôi. Tiên hoàng khi đó rõ ràng muốn gã kế vị! Hiên Viên Chiêu Hồng càng nghĩ càng không cam lòng, hôm nay gã nhất định phải chủ trì buổi tế thiên này. Đây cũng là lý do gã muốn nhanh chóng hoàn thành lễ tế, chứ không phải vì lo lắng đám người Hoàng đế đang mê mang kia. Đợi khi lễ tế hoàn tất, gã sẽ cho người thu thập bọn họ. Nếu không phải hạ độc sẽ bị tra ra, gã thật sự muốn độc chết bọn họ một lần cho xong. Bất quá không cần vội, gã còn muốn hưởng thụ lạc thú từ từ tra tấn đám người đó. Đợi Hiên Viên Chiêu Thâm thoái vị, gã có thể quang minh chính đại lên ngôi, khi đó….còn rất nhiều thủ đoạn để tra tấn đám người kia…. Hiên Viên Chiêu Hồng biết rất rõ tính cách Thái tử Hiên Viên Hãn Thừa, một khi hắn biết gã cùng Thái tử phi bắt tay nhau hãm hại con nối dòng của mình, nhất định kết cục của gã sẽ không khác mấy đám man tộc bị Hiên Viên Hãn Thừa trảm sát. Vì vậy, gã không thể không nhanh tay, ai ngờ ông trời lại giúp gã, khiến mọi việc đều xảy ra thuận lợi! Lịch vương nhìn đám quần thần không ngừng phản đối, khẽ chọn mi, đám thị vệ xung quanh nhanh chóng chạy đến đàn áp quần thần lại. “Lịch vương, ngươi đây là muốn tạo phản sao?!” Tạ Trường Thanh lớn tiếng quát. Tiết Quang Vinh nhìn thấy hết thảy, nhíu chặt mày, Lịch vương lần này quá lỗ mãng rồi… Bỗng Tiết Qúy từ trong đám quần thần nhanh chóng chạy ra. “Thần mong Lịch vương có thể chủ trì nghi thức.” Quay về phía Tiết Quang Vinh đang lặng im không nói gì. “Đại ca, sao còn không cùng đệ ủng hộ Lịch vương điện hạ?” Tiết Quang Vinh nhìn đệ đệ nhà mình hưng phấn cùng kích động, trong lòng không khỏi thở dài. Việc đến nước này, Tiết gia bọn họ cũng không còn cách nào lui nữa, chỉ còn nước đi theo tạo phản mà thôi… Lịch vương hài lòng nhìn Tiết gia cùng những quần thần dưới trướng Tiết gia thần phục mình, khoan thai đi đến đài hiến tế. Lúc này, xa xa truyền đến một tiếng gầm. “Lịch vương! Ngươi dám!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]