Ngày kế, lúc Quân Ly Xuân phải vào triều, Lăng Kì Ương còn ngủ. Giữa đệm chăn hỗn độn, đầu vai xích lõa lộ ra, an tĩnh động lòng người. Quân Ly Xuân dịch lại chăn cho hắn, rồi lẳng lặng nhìn Lăng Kì Ương một lát nữa, mới nhỏ giọng rời đi.
Có khi, chỉ cần lẳng lặng nhìn hắn như vậy, trong lòng Quân Ly Xuân sẽ cảm thấy rất kiên định, có một loại sung sướng nói không nên lời. Y cùng Lăng Kì Ương không cần hoa lệ hứa hẹn gì, cũng không cần cố ý thân mật, chỉ hỗ trợ lẫn nhau, chờ đợi lẫn nhau như vậy, sẽ cảm thấy cực kỳ yên bình. Cuộc sống cũng trở nên thú vị, không giống như trước, chỉ bận rộn công văn chiến sự, không dụng tâm thể nghiệm ý nghĩa gia đình.
“Nghĩ cái gì đấy? Cao hứng như vậy?” Quân Ly Uyên đang chờ lâm triều đụng y một chút, tuy rằng biểu cảm trên mặt Quân Ly Xuân rất ít, nhưng ý cười trong mắt vẫn rất rõ ràng.
Quân Ly Xuân phục hồi tinh thần lại, khẽ cười nói: “Không có gì.”
Quân Ly Uyên đánh giá y một phen, nói: “Đệ nếu ở cùng Kì Ương vài năm, nói không chừng nét tàn khốc kia toàn bộ tiêu tán không nói, còn có thể giống lão Lục, chỉ còn danh hiệu công tử tốt đẹp.”
“Sao có thể?” Quân Ly Xuân bật cười.
“Đệ cứ tính thử xem 18 năm nay đệ sống, số lần cười có nhiều bằng sau khi lấy Kì Ương hay không, sẽ biết.” Quân Ly Uyên khó có chuyện có thể trêu ghẹo đệ đệ nhà mình, tất nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-quy-linh/2516750/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.