Editor: Tứ Phương Team ——————————— Lại một lần vung tay chọn lựa linh tinh, vì vậy mà mất thêm năm đồng nữa, cô có chút đau lòng rồi. Đúng lúc này, một người đàn ông từ góc ngoặc đối diện chạy ra, Hứa Hân không chú ý liền cùng hắn va vào nhau. Hiện tại cô đã biết người béo cũng có chỗ tốt, chính là hai người cùng va vào nhau nhưng cô đụng ngã người đàn ông đang lao đến kia, mà cô lại không có chuyện gì. Vô số vạch đen hạ xuống từ trán của Hứa Hân, thấy đồ vật trong tay hắn sau cú va liền rơi tán loạn trên mặt đất, cô vội giúp hắn nhặt lên và nói: “Thật xin lỗi! Tôi không nhìn thấy anh đang tới đây.” Khi nhặt chúng lên, cô lại phát hiện thì ra lại là một tập truyện tranh cần được phê duyệt. “Không phải lỗi của cô. Là tôi vội mang chúng đến xưởng để in nên không chú ý.” Người đàn ông bị cô va ngã chỉ cao khoảng 1m65. Anh ta có làn da trắng nõn, trên mặt còn mang một đôi mắt kính, lại rất gầy, chẳng trách khi đụng cô lại bị ngã như thế! “Anh là tác giả sao?” Cô đem bản nháp đưa cho anh ta và hỏi. “Không phải. Tôi là biên tập viên của nhà xuất bản.” Người đàn ông thu thập xong mọi thứ liền muốn rời đi, Hứa Hân như phát hiện ra một thế giới mới, liền giữ chặt tay hắn lại nói: “Khoan, cho tôi mạo muội hỏi một chuyện, nếu tôi có bản nháp như vậy, tôi có thể gửi chúng cho nhà xuất bản không?” Người đàn ông nghe liền ngẩn ra một chút, sau đó hưng phấn nói: “Đương nhiên là có thể a, hiện tại nhà xuất bản đang cần bản thảo. Nếu cô vẽ được, có thể đến tìm tôi.” “Cái kia, anh có địa chỉ và điện thoại không? Tôi làm xong sẽ gửi bưu điện cho anh. Nhưng các anh cần loại truyện tranh gì?” Cô vừa mới nhìn lướt qua bản vẽ kia, trông nó cũng không quá tốt. Nếu vẽ như thế cũng có thể xuất bản thì bản vẽ của cô, hẳn là không thành vấn đề đi! Người biên tập kia lập tức gật đầu, từ trong túi lấy ra một quyển vở nhỏ, sau đó cầm bút nhanh chóng viết địa chỉ và số điện thoại giao cho cô nói: “Nói chung thì loại nào cũng được, võ hiệp, anh hùng là tốt nhất. Tôi còn có việc nên không thể nói chuyện nhiều với cô. Lúc khác cô gọi điện thoại cho tôi nhé.” Nói xong hắn liền vội vàng chạy mất. Không nghĩ tới chính mình có thể may mắn như vậy, cô cảm giác tờ giấy trong tay có vẻ không chân thực lắm, nhưng là đã có mục tiêu mới, cô liền vui vẻ. Đến giữa trưa, cô cố ý đến Cục Công an mời đại ca ra ngoài cùng ăn hoành thánh, bởi vì quá muộn nên cô cũng không ăn sáng. “Em trở về bằng cách nào?” “Có một tuyến xe buýt a, em ngồi lên là về đến nơi thôi. Anh ban đêm phải qua đó. Nếu không em chịu thiệt thì làm sao?” “Em thì có gì mà chịu thiệt chứ!” Hứa Bân cười, bất quá ánh mắt trong nháy mắt đen lại. Em gái hắn không có, nhưng hắn có a. Kết quả làm cho đứa em gái lắm trò quỷ quái của hắn nhìn thấy liền phụt một tiếng cười to: “Em không có, anh cả có a.” “Ăn cơm, đừng có nói lung tung nữa.” Hứa Bân tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực. Hứa Hân cũng không tiếp tục đả kích anh cả nữa, sau khi ăn cơm xong liền đến trạm đợi xe buýt. Cô phải đợi đến tận buổi chiều mới có thể lên xe về đến quân khu. Vừa mời đến cửa quân khu, cô liền cảm giác có gì đó không đúng. Bởi vì trên tay cô xách theo không ít đồ vật, dựa theo ký ức trước kia thì binh lính khi thấy người nhà xách quá nhiều đồ sẽ chủ động đến giúp họ mang đồ vào. Chính là nhìn lướt qua cửa phòng bảo vệ, không có ai ra giúp, ngay cả những người bảo vệ trước cửa cũng giống như không nhìn thấy cô. Đây là cô bị lạnh nhạt đi! Hứa Hân cũng không để ý, kiếp trước cô bị lạnh nhạt cũng không chỉ có một lần. Cô mang đống đồ vật đi vào trong, để đồ vật một bên tay sang một bên để kiếm chìa khoá. Tuy nhiên, lại có một giọng nói sắc bén vang lên bên cạnh: “Còn có mặt mũi trở về sao, thật là làm mất hết mặt mũi người nhà quân nhân. Cô đến cả em gái ruột cũng không nhận, còn làm người ta khóc đến mức sưng cả mắt, thật là máu lạnh mà.” Người lên tiếng là Tôn Tú Phương, bởi vì sự việc ngày đó mà luôn có thành kiến với Hứa Hân, luôn muốn kiếm chuyện với cô. Chính là cô cũng không quan tâm, miệng mọc trên người cô ta, muốn nói như thế nào liền nói thế ấy thôi. Nhưng không nghĩ đến Tôn Tú Phương lại vứt đồ ăn trong tay đuổi theo, liền dùng sức kéo Hứa Hân chống nạnh nói: “Tôi nói chuyện với cô, cô có nghe hay không?” “Nghe chứ, cô nghĩ mình đang bênh vực kẻ yếu sao? Nhưng cô phải hiểu một chuyện, tôi làm cô ta khóc sao? Cô ta khóc đến sưng cả mắt thì có liên quan gì đến tôi?” “Cô không phải là em gái của cô ấy sao? Gia đình bốn người tới tìm cô, cô không những không giúp đỡ, dựa vào cái gì mà khi dễ người khác?” Lại một cái người nhà làm cho Hứa Hân nghẹt thở, cô đột nhiên cảm thấy mình đã quá xem thường Tống Tiểu Hoa kia. Cô ta mới đến đây không tới hai ngày thế nhưng lại có nhiều người lên tiếng giúp đỡ cô ta như vậy. Chuyện này xem ra cô không thể làm lơ được, nếu không cô sẽ thành kẻ thù công khai của mọi người mất thôi. Vốn dĩ cô ở khu tập thể bộ đội đã làm cho người khác ái ngại, thứ nhất là có bằng cấp cao, thứ hai có gia thế lớn, thứ ba so với những người ở đây cô thật sự có tiền hơn. Quan trọng nhất là kiếp trước cô luôn xem thường Thiệu Kiến Quốc và những người ở đây, vì thế từ khi đến sống ở đây, cô và họ đều rất xa lạ. Như vậy sớm muộn gì cô cũng bị xa lánh, hôm nay chỉ sợ là đã bộc phát đi. “Được, vậy các người nói tôi phải làm sao bây giờ? Các người thử cho tôi một cách xem.” Hứa Hân đem đồ ăn trên tay để xuống và nhìn thẳng vào những người nhà của một số binh sĩ đang chặn cô, muốn nhìn xem họ có thể làm được gì. Tôn Tú Phương cho rằng Hứa Hân đang sợ mình, âm thầm đắc ý nói: “Đương nhiên là nói xin lỗi, xin lỗi cô ấy.” “Vậy cô nói xem, tôi phải xin lỗi cô ta vì điều gì?” “Còn không phải buổi sáng cô ấy muốn nấu cháo cho cô, muốn làm bữa sáng cho cô. Cô lại đem người ta mắng đuổi đi, như vậy là cô không đúng.” Một người nhà khác chỉ mũi vào Hứa Hân và nói như một nhà phê bình. “Được, các người đều nói tôi sai. Trước tiên tôi sẽ không giải thích gì cả, đi tìm đem chính trị viên Trình đến đây. Chúng ta nói chuyện rõ ràng trước mặt hắn, đừng làm cho tôi cảm thấy mình như đang giết người phóng hoả vậy.” Cô đứng ở đây kéo dài thời gian, đã làm loạn thì phải làm đến cùng cho người khác cùng nghe. Cô phải đợi Hứa Bân quay về để hắn nhìn một cái, cũng bởi vì hắn mà cô phải chịu uỷ khuất lớn như vậy. “Cô thật là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa đổ lệ mà, được, liền mời chính trị viên tới đây đi.” Có người nói xong liền chạy đi. Chính trị viên vốn rất bận rộn, vì vậy phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm thấy anh ta. Hứa Hân thoải mái dựa lưng vào tường chờ đợi, một chút cũng không cảm thấy phiền phức. Tôn Tú Phương nhìn vào những thứ cô mua, đôi mắt liền sáng lên nói: “Nha, thật là người có tiền mà! Những thứ này mua cũng tốn không ít đâu! “Đồng chí Tôn Tú Phương! Mong cô tỏ rõ thái độ của mình ra ngoài đi, để trong lòng khó chịu thế thật không tốt đâu. Tôi có tiền cũng là tiền quang minh chính đại có được, là ba tôi dùng cả đời làm quân nhân để đổi lấy. Ông cho tôi vì tôi là con gái mà ông nuôi dưỡng 18 năm, không phải là người ngoài, cô nói như vậy là có ý gì?” Tôn Tú Phương bị nói đến không còn lời nào để phản bác, bởi vì Hứa Hân nói không sai. Cô ta thậm chí còn mang Hứa thủ trưởng vào đây, cô ta không có khả năng vì đống đồ vật này mà lại đi nói xấu một vị lão thủ trưởng, vì ở đây như thế là làm ngược quân quy. Sau một thời gian, chính trị viên đã đến, hắn còn đưa đến một vị sĩ quan trong quân đội. Bởi vì đôi khi ở đây những vấn đề trong gia đình còn khó giải quyết hơn những vấn đề trong quân đội. “Chuyện gì đã xảy ra?” Hắn đứng ở đó nhưng ánh mắt lại hướng về Hứa Hân, xem ra việc này là do cô vợ yêu của Thiệu Kiến Quốc kia làm ra đi. Thân phận của cô đặc thù nên mọi người ở đây đều nén giận đối với cô, chính là lần này cô lại gây loạn đến mức chính hắn cũng không khỏi nổi nóng. Hứa Hân làm sao lại không nhìn ra ý tứ trong mắt hắn chứ, cũng không chờ người khác mở miệng liền nói: “Hôm nay, tôi từ thành phố trở về liền phát hiện toàn bộ không khí trong bộ đội này đều thay đổi rồi. Tôi bỗng dưng thành một kẻ ác độc ức hiếp chị gái của mình, tiến vào liền bị một đám người chỉ trích tôi ngược đãi chị gái, làm cô ta khóc sưng cả đôi mắt lên, còn nói tôi mắng cô ta, không nhận cô ta, một đống tội danh. Cho nên liền mời chính trị viên đến đây giúp tôi phân xử công bằng, tôi thật sự là tội ác tày trời như vậy sao?” Chính trị viên nghe thế liền nói: “Chuyện này tôi cũng có nghe nói. Hai người dù gì cũng là chị em ruột, đồng chí Hứa Hân làm như thế xác thực cũng có phần hơi quá mức.” Xem ra, cái chính trị viên này cũng hướng về Tống Tiểu Hoa, thật là lợi hại a! Hứa Hân có kinh nghiệm kiếp trước liền đột nhiên khóc lên, nói: “Tôi quá mức? Các người có ai biết được sự thật chân chính là gì không? Tôi hiện tại liền nói cho các người biết, sự tình Hứa gia bế nhầm con chắc các người đều biết, đúng không?” Nhìn qua mọi người một chút, cô biết chắc rằng ai ở đây đều biết sự việc đó, bao gồm cả người chính trị viên kia. “Ba tôi đau lòng cho con gái ruột của mình liền mang cô ấy về, nhưng cũng không bỏ rơi tôi. Cho nên ông ấy đã cấp cho Tống gia 200 đồng tiền xem như cảm ơn, để họ không lo lắng về tôi nữa, bọn họ lúc đó đều đã gật đầu đồng ý. Chính là tôi cũng quả thực vô tội, bỗng nhiên lại có thêm một cha mẹ ruột, đến mức cả mặt của họ tôi còn không biết, căn bản chỉ là người xa lạ thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]