“Alan, Anh khẳng định là nơi này đúng không?” Lam Diệp vòng tay ôm lấy chính mình, từng trận gió lạnh từ trong nghĩa địa thổi ra làm hắn ta nổi gai ốc, tóc sau gáy đều dựng hết lên. “Khắp nơi đều là thi thể, bây giờ tôi mới biết có nơi đáng sợ này.”
“Có em ở đây, anh không cần sợ gì cả.” Lãnh Kiệt bất ngờ ôm Lam Diệp từ phía sau lưng.
Lam Diệp đưa nắm đấm ra sau lưng: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng đụng đến tôi.”
Lãnh Kiệt buông hai tay ra, chán nản nói: “Diệp, đừng đánh vào mặt em như thế có được không?”
“Được thôi, vậy lần sau tôi sẽ đập vào chỗ phía dưới kia của cậu, thế là được chứ?”
“Thôi quên đi.” Lãnh Kiệt thì thào nói, “Anh cứ đấm vào mặt đi.”
Lam Diệp cho Lãnh Kiệt một cái liếc mắt, sau đó xoay người nhìn về phía Hạ Bỉnh Hiên đang cầm di động không biết đang làm gì.
“Anh làm gì vậy Hạ Bỉnh Hiên?” Lam Diệp hỏi.
” Tôi đang tìm tín hiệu.” Hạ Bỉnh Hiên trả lời.
“Anh tìm tín hiệu làm gì?”
“Muốn gọi cho cho dì giúp việc, nhờ cô ấy trông bé cưng một đêm.”
Lam Diệp ôm lấy khuỷu tay, thì thào nói: “Ở đây di động không bắt được sóng, anh vẫn là từ bỏ ý định đó đi!”
Không biết có phải là nghe lời khuyên của Lam Diệp hay không, Hạ Bỉnh Hiên thật sự đút điện thoại vào túi quần, cầm lấy khẩu súng nằm dưới gốc cây gần đó, nâng chân đi vào trong nghĩa địa bao phủ đầy sương mù.
“Anh đi đâu?” Lam Diệp kêu lên.
“Đi cứu người.”
“Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-phu-tu-tien-hoa-thuc/1615754/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.