Edit: Arisassan
Sau khi Ninh Vũ tỉnh lại thì không hề nhúc nhích, Tống Ngôn Khê vẫn đang vùi vào trong lồng ngực hắn mà ngủ say, sắc trời bên ngoài đang dần dần sáng, Tống Ngôn Khê cọ cọ mặt, rúc đầu vào bên trong, muốn tránh khỏi tia sáng hắt từ bên ngoài vào, đồng thời mở miệng lẩm bẩm: “Phu quân, ta muốn ngủ thêm một chút nữa, không muốn rời giường.”
Ninh Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê tựa như một con mèo con đang làm nũng, vô cùng dính người.
Đợi đến lúc Tống Ngôn Khê hoàn toàn thức dậy, sắc trời đã sáng rõ. Tống Ngôn Khê vừa dụi mắt vừa khó thể tin được mà nói: “Đã trễ thế này rồi sao? Tại sao ngươi không gọi ta dậy? Làm lỡ giờ ngươi tập võ rồi.”
Phí lời, Tống Ngôn Khê bày ra bộ dạng làm nũng như thế, sao hắn nỡ đánh thức được.
“Không sao đâu, hôm sau bù lại là được mà, không lỡ.”
“Sau này ta sẽ không tham ngủ như vậy nữa, đều do hôm qua ta quá kích động nên ngủ muộn.”
“Người có thai đều hay buồn ngủ mà, Tiểu Táo cũng buồn ngủ, cho nên ngươi đang ngủ cho hai người, đương nhiên phải ngủ nhiều hơn người bình thường rồi.”
Tống Ngôn Khê nghe xong thì cảm thấy rất hợp lý: “Thì ra là như vậy.”
Nhà bếp đã được dặn làm những món ăn thích hợp với dựng phu, thanh đạm dễ tiêu hoá, Ninh Vũ cũng không bắt bẻ, cứ thế ăn theo Tống Ngôn Khê.
Bụng Tống Ngôn Khê trông chẳng khác gì bình thường, không hề giống người đang mang thai. Thế nhưng lúc Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-phu-lang-nghi-ta-la-tra-nam/1314408/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.