Chương trước
Chương sau
Edit: Arisassan
“Tự ngươi nói chỉ có một phu lang là ta thôi đó, nếu sau này ngươi muốn nạp thị lang thì ngươi, ngươi làm chó con nha.” Ta không giống ngươi, dù sao tiền bạc hiện tại đều nằm trong tay y, không cho Ninh Vũ xài một đồng nào. Đợi đến khi y có bảo bảo, Ninh Vũ sẽ trở nên vô dụng, Ninh Vũ muốn làm gì cũng không liên quan tới y nữa, muốn dây dưa với ai thì dây dưa đi. Nếu Ninh Vũ khiến cho Ninh phủ hoàn toàn bại lụi, y sẽ lén lút dẫn hài tử đi đến một nơi xa xôi thanh tịnh sống một mình.
“Ta không phải là chó con. Tống Ngôn Khê, ngươi còn khóc nữa không?” Hắn đã bảo là sẽ đòi lại gấp ba mà, còn thiếu một lần.
“Tống Ngôn Khê, ta hôn ngươi nhiều lần như vậy rồi, ngươi cũng phải hôn lại ta đi chứ.”
Tống Ngôn Khê nhắm mắt lại giả vờ như chưa nghe thấy gì, Ninh Vũ liền đứng im không nhúc nhích, mở miệng kiếm chuyện: “Ngươi không hôn thì ta sẽ không động nữa đâu.”
Tống Ngôn Khê thấy hắn dừng lại giữa chừng, liền run rẩy nói: “Ngươi, ngươi mau động đi chứ.”
“Ngươi hôn ta thì ta sẽ động, động thật nhanh thật mạnh luôn.”
Thanh âm trầm thấp của Ninh Vũ như ác ma tràn đầy mê hoặc, khiến cho Tống Ngôn Khê suýt khóc, giơ tay lên ôm cổ Ninh Vũ, đưa miệng đến gần, thè lưỡi ra vụng về hôn Ninh Vũ, run run rẩy rẩy lấy lòng tên xấu xa nào đó.
“Ngôn Khê, ngươi ngoan thật nha, giỏi quá.”
Thần trí của Tống Ngôn Khê tựa như thân thể của y hiện tại vậy, loạng chà loạng choạng, hai tiếng “Ngôn Khê” kia ảo ảo thực thực vang lên bên tai y.

Tay Tống Ngôn Khê thoăn thoắt làm giày, tâm tư thì không tự chủ lại bay xa, dù cố gắng cỡ nào cũng không nhớ được hai tiếng “Ngôn Khê” kia là thật hay chỉ do y tưởng tượng.
“Tống Ngôn Khê, sao ngươi nhìn ta hoài vậy?” Tay Ninh Vũ thì cầm sách, đang sao chép lại.
Tự mình xoắn xuýt thôi thì cũng vô ích, cho nên Tống Ngôn Khê trực tiếp hỏi: “Tối hôm qua ngươi có gọi ta là Ngôn Khê không?”
Ninh Vũ nghiêm mặt: “Không có, ngươi nghe nhầm rồi.”
Tống Ngôn Khê bất ngờ tiêu sái đến đứng trước Ninh Vũ, mặt Ninh Vũ hiện đang vô cùng mất tự nhiên, còn có thêm hai tầng đỏ ửng khả nghi nữa, có cảm giác như giấu đầu hở đuôi.
“Ngươi đang xấu hổ phải không?”
Ai ngờ Ninh Vũ tựa như bị chọt trúng tâm tư của mình, suýt nữa đã bùng nổ: “Ngươi mới xấu hổ ấy, ta là một đại nam nhân chứ không phải là tiểu ca nhi, mới không cảm thấy xấu hổ.”
Tống Ngôn Khê như vừa phát hiện ra một bí mật gì đó, ra vẻ hiểu rõ mà nở nụ cười: “Ninh Vũ ngươi còn đỏ mặt nữa kìa, nghĩa là ngươi đang xấu hổ nha.”
Trông thấy dáng vẻ quẫn bách của Ninh Vũ, tâm tình của Tống Ngôn Khê mới tốt hơn, từ trước đến nay lúc nào y cũng bị Ninh Vũ đùa giỡn chọc ghẹo, hiện tại rốt cuộc cũng bắt được thóp của Ninh Vũ rồi.
“Ta nhớ rồi, lần trước ngươi còn mượn cớ đang đọc sách để gọi ta là Ngôn Khê, kỳ thật ngươi chỉ muốn gọi ta thôi đúng không?”
Ninh Vũ nhìn biểu tình đắc ý như vừa phát hiện ra cái gì đó vô cùng lớn lao của Tống Ngôn Khê, chỉ muốn nhào tới đập choáng Tống Ngôn Khê, để y quên đi tất cả những chuyện này.
“Ninh Vũ đúng là một tên quỷ nhát gan, có mỗi việc gọi tên ta thôi mà cũng không dám, còn lén lút gọi nữa cơ, ngươi không ngờ là lúc đó ta chưa ngủ phải không?”
Ninh Vũ thẹn quá hoá giận, tiến lên bịt kín cái miệng đang nói liên hồi của Tống Ngôn Khê, như đang chứng minh điều gì đó mà nói: “Ngôn Khê Ngôn Khê, đồ ngốc nghếch, Khê Khê, bảo bảo.” Một mạch kêu ra hết toàn bộ những tên hắn từng nghĩ đến trong lòng.
Không khí xung quanh chợt yên tĩnh lại.
Tống Ngôn Khê cũng cảm thấy toàn thân đều vô cùng mất tự nhiên. Mặt hai người thi nhau ửng đỏ.
Khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi môi ướt át của Tống Ngôn Khê có sức hấp dẫn rất lớn, Ninh Vũ bỏ tay ra, tiến càng ngày càng sát vào mặt của Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê cũng hồi hộp hẳn lên, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, con ngươi bất an chuyển động trái phải, theo bản năng ngẩng đầu lên chờ đợi nụ hôn rơi xuống môi mình.
Sau đó Ninh Vũ liền lao ngay vào làm bài tập, bài tập phu tử giao cho hắn vốn thoải mái làm cũng có thể làm xong, hiện tại thời gian dù có dài đến mấy cũng không đủ, Ninh Vũ một bên ra sức viết chữ, một bên oán giận: “Tống Ngôn Khê, tại ngươi hết đó, lúc nào cũng khiến ta trầm mê vào trong sắc đẹp, nếu ta không thi nổi cử nhân thì ngươi sẽ không được làm phu lang của cử nhân đâu.”
Tống Ngôn Khê trừng Ninh Vũ một cái: “Ngốc như ngươi thì lo mà thi đậu đồng sinh đi, đừng ngồi đó mơ tưởng làm cử nhân nữa.”
Ninh Vũ tỏ vẻ không rảnh mà đấu võ mồm với Tống Ngôn Khê.
Bất quá nhờ có chuyện ngày hôm đó, Tống Ngôn Khê đã tìm được một biện pháp mới để đối phó với Ninh Vũ.
Mỗi khi Ninh Vũ nói rằng y không hôn hắn thì hắn sẽ không động, chỉ cần y nói với Ninh Vũ: “Ngươi gọi ta là Ngôn Khê thì ta sẽ hôn.” Là Ninh Vũ sẽ vô cùng quẫn bách thẹn thùng, Ninh Vũ cho rằng cách gọi này sến súa buồn nôn quá, không thể gọi ra được.
Chỉ có điều chiêu này một hai lần đầu còn xài được, sau đó không có tác dụng nữa, Ninh Vũ vừa hăng hái chuyển động eo thật mạnh, vừa đưa tay lên bịt mắt y, đưa miệng sát vào lỗ tai của y mà kêu Ngôn Khê, đôi khi còn vô cùng dụ hoặc kêu y là bảo bảo, muốn y chủ động xoay xoay eo một chút.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đang suy nghĩ gì mà mặt lại đỏ vậy?”
Tống Ngôn Khê như một chú mèo tạc mao mà gạt tay Ninh Vũ ra: “Ta không có nghĩ cái gì hết, ngươi đừng hạ lưu như vậy.”
Ninh Vũ ngạc nhiên: “Hạ lưu á?” Rồi lập tức phản ứng lại, cười cười vô cùng nham hiểm: “Ta biết rồi, Tống Ngôn Khê chắc chắn đang nghĩ tới những chuyện vô cùng hạ lưu, hoá ra ngươi lại là loại người như vậy.”
“Không phải! Ngươi nói tiếp thì ta đánh ngươi đó.”
Tống Ngôn Khê giơ tay lên đánh Ninh Vũ, Ninh Vũ vô cùng nhanh chóng mà lui về sau, nhưng cũng không tránh quá xa, chỉ canh đúng khoảng cách mà Tống Ngôn Khê không thể đánh tới được, vừa tránh vừa làm mặt quỷ trêu chọc Tống Ngôn Khê.
Ninh cha vừa bước vào sân liền trông thấy đôi tân phu phu kia đang đuổi bắt nhau, lập tức cười nói: “Tình cảm của đôi tân phu phu này thật tốt quá đi.”
Tống Ngôn Khê là người phát hiện ra Ninh cha đứng ở cửa trước, ngay sau đó mặt liền ửng đỏ lên, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, khôi phục bộ dáng dịu dàng đoan trang: “Cha, mời ngài vào.”
Ninh Vũ cũng thỉnh an chung: “Cha.”
“Vừa vào đã trông thấy hai ngươi chơi đùa với nhau vui vẻ như vậy rồi.”
Trong lòng Tống Ngôn Khê cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lén lút đưa tay ra nhéo một cái lên eo Ninh Vũ, Ninh Vũ trợn mắt nhìn lại y, giận mà lại không dám nói gì, cũng không dám thể hiện ra ngoài trước mặt cha, chỉ có thể âm thầm nhe răng trợn mắt.
Tống Ngôn Khê đưa lưng về phía cha, trừng mắt nhìn Ninh Vũ một cái.
Thủ đoạn của tiểu yêu tinh càng ngày càng tiến bộ, gần đây cũng càng ngày càng hoạt bát, không còn mặt lạnh đối xử với hắn như trước đây nữa, vô cùng ngạo kiều, chỉ có một điểm không thay đổi là vẫn không hề ôn nhu hơn chút nào.
Ninh cha nhìn thấy hết tất cả, nhưng cũng không nói ra: “Hôm nay cha đến đây có chuyện tìm các ngươi. Ngôn Khê, chính quân của đại ca ngươi có thai rồi, ngươi và Vũ nhi nếu rảnh rỗi thì mang chút lễ vật sang thăm đi.”
Khuôn mặt Tống Ngôn Khê ngập tràn ý cười: “Đại ca sắp có hài tử rồi, ta phải đi thăm mới được.”
“Đừng nóng vội, tới nhà kho chọn sẵn lễ vật đi, đừng quên tuân thủ theo lễ nghi đó. Bên trong dược phòng có vài vị thuốc bổ, ngươi hỏi đại phu một chút, xem cái nào thích hợp thì gói theo.”
“Vâng thưa cha.”
Sau khi Tống Ngôn Khê hoan hoan hỉ hỉ rời đi, Ninh cha mới trừng Ninh Vũ một cái: “Đại thiếu gia Tống gia có cả hài tử rồi kìa, ngươi cũng phải cố gắng hơn đó, sớm mà có hài tử, ta cũng có thể được ôm tôn tử sớm hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.