Chương trước
Chương sau
Tinh hạm của Nữ Oa được Phỉ Vô Thuật thích đặt tên lạ đặt cho cái tên là “Đại Sứ Hòa Bình”.
Đại Sứ Hòa Bình nhảy ra khỏi cửa không gian tối, xuất hiện ở gần Hải Lam tinh, nhận được hoan nghênh nhiệt tình của toàn thể dân chúng trên dưới Hải Lam tinh.
Năm mới của liên bang, đã ảm đạm trôi qua trong cảm xúc suy sụp của mọi người lúc Đại Sứ Hòa Bình còn đang đi trong không gian tối. Phỉ gia an bài người trên tinh hạm ở Hải Lam tinh, mà cư dân bản địa ở Hải Lam Tinh đều nguyện ý cung cấp chăm sóc tốt nhất cho những người đã mất đi gia viên.
Lúc này chuyện tộc trùng đã truyền khắp liên bang, cảnh tượng như địa ngục ở tinh cầu thủ đô đã hiện ra trước mặt mọi người, bất kể là kinh sợ, tuyệt vọng, bi thương, phẫn nộ hay thù hận, trước sự thật thép không cách nào phản kích, mỗi người đều không thể lừa gạt chính mình đó là giả, mỗi người đều ý thức được rõ ràng__
Nguy cơ của nhân loại đã gần ngay trước mắt! Mà còi hiệu chiến tranh, đã thổi vang.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cỗ máy liên bang tinh vi mà khổng lỗ nhanh chóng vận chuyển, khi cùng chung kẻ địch, tất cả thế lực đều sẽ nắm chặt tay nhau, bùng phát sức mạnh to lớn làm người phải chăm chú. Chính trị, kinh tế, văn hóa, cuộc sống, quân sự__ chưa có thời khắc nào, trên dưới liên bang đồng lòng như vậy, mỗi ngành nghề mỗi lĩnh vực đều đoàn kết như thế.
Tinh cầu thủ đô hiện nay còn nằm dưới khống chế của nhân loại, chủ não thiên đạo đã được quân đội khẩn cấp di dời, vì liên bang không xác định, dưới thế công không biết mệt mỏi của tộc trùng, nhân loại có thể kiên trì phòng tuyến đầu tiên này bao lâu.
Chiến tranh với tộc trùng không có một khắc ngừng nghỉ, tộc trùng không cho nhân loại bất cứ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nào, tấn công không kể ngày đêm, liên tục không dứt, khiến người ta không thấy được điểm cuối.
Quân đội các nơi trên liên bang dưới sự điều động dẫn dắt của thượng tướng Tiger, không từ nan tiến lên tiền tuyến. Mà mấy ngày ngắn ngủi, phòng tuyến thứ nhất của tinh cầu thủ đô đã tử thương vô số, nơi hư không tiếp cận với binh côn trùng, đã biến thành máy xay thịt danh đúng với thực.
Cho dù sau khi liên bang phát hiện tông tích tộc trùng từ mấy trăm năm trước, đã âm thầm tích lũy lực lượng quân sự, nhưng khi chân chính đối diện với côn trùng hung tàn, lại không thể không thừa nhận, chuẩn bị của liên bang trước mặt côn trùng, mỏng manh như một tờ giấy.
Như Hastings nói, liên bang cần sức mạnh của Hà Việt.
Liên bang đơn độc và Hà Việt đơn độc, trước mặt tộc trùng không thể sống một mình.
Cho nên Phỉ Vô Thuật đứng trong phòng điều khiển tinh hạm, vẻ mặt rầu rĩ nghe ông già nhà mình xách lỗ tai mệnh lệnh: “Ở Hà Việt biểu hiện cho tốt, nếu để Hà Việt có ấn tượng xấu với liên bang của chúng ta…” Ông già như ngọn tháp đen âm dương quái khí hừ hừ một tiếng, ý tứ mày hiểu đó.
Phỉ Vô Thuật tê liệt gật đầu: “Ừm, tui biết rồi.”
Bất cứ ai sau khi ra khỏi cửa không gian, trước sau gặp mặt một loạt nhân vật lớn của chính phủ liên bang, ánh mắt bị một loạt quân hàm chói lóa mắt đến sắp sinh ra ảo giác, lỗ tai bị mấy lời nói đại nghĩa lẫm liệt “tương lai của liên bang liền giao cho cậu rồi” đầu độc tới hận không thể điếc luôn, đều sẽ sinh ra cảm giác tê liệt đầu óc choáng váng như Phỉ Vô Thuật.
Hưởng thụ xong cảm giác giáo dục thằng con, sau khi để lại một câu “phải cảm ơn Tần Dực người ta”, Phỉ Đồ liền không chịu trách nhiệm phủi tay biến mất tiêu, hoàn toàn không lo lắng lỡ đâu con trai xảy ra chuyện gì trong tinh vực hỗn loạn, cũng không lo lắng con trai đi tinh hệ Hà Việt bị ức hiếp. Dùng lời ông nói với Tôn Thủ chính là, “Có thằng nhóc Tần Dực đó bao che, thằng nhóc thúi tuyệt đối không sao. A ha ha ha ha, Vô Thuật tìm được một người anh em tốt rồi!”
Tôn Thủ chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh dương của Hải Lam tinh, cân nhắc, rốt cuộc ông có cần nhắc nhở phỉ đầu chút không, quan hệ của Tần đại thiếu và Vô Thuật thiếu gia không đơn thuần chỉ là anh em?
… Ừm, bỏ đi. Chuyện này nếu phỉ đầu tự mình phát hiện mới thú vị.
Quản gia đại nhân mặt không biểu cảm gật đầu. Phỉ gia còn rất nhiều chuyện phải làm, chẳng hạn âm thầm thu hồi tiêu hủy máy dẫn tinh thần… chuyện phỉ đầu phải chú ý còn rất nhiều, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà phân tâm.
Cáo biệt Phỉ Đồ, tinh hạm Đại Sứ Hòa Bình bay vào tinh vực hỗn loạn.
Trên tinh hạm trừ Phỉ Vô Thuật và Tần Dực, còn có nhân viên ngoại giao chuyên chức liên bang phái tới. Phỉ Vô Thuật thì tương đương với vật ngoại giao may mắn, bắt cầu liên bang và Hà Việt, mà khi chân chính bàn tới chuyện kết minh, vẫn cần giao cho người chuyên nghiệp. Bạn tù của Phỉ Vô Thuật, ông già Nasaldi thiên tài lừa đảo tài chính cũng có trong số nhân sĩ chuyên nghiệp này, Phỉ Vô Thuật cho rằng ông già này định dựa vào miệng lưỡi lừa gạt người Hà Việt, thiên tài lừa đảo mà!
Lallot và Mạc Sinh không đồng hành, chuyện họ có thể làm ở liên bang nhiều hơn.
Không có ngôn ngữ chung với nhân viên chuyên trách, anh em lại chẳng có ai ở đây, thế là Phỉ Vô Thuật vô cùng cô đơn.__ Đi tìm Tiểu Dực Dực?
Ha, thật ra y rất muốn.
Phỉ Vô Thuật vẻ mặt rối rắm ngồi trước cửa phòng Tần Dực, từ sau khi rời khỏi tinh cầu thủ đô, tối hôm đó y liền mò tới phòng Tiểu Dực Dực, kết quả bị Tiểu Dực Dực một tay xách ra khỏi phòng, lạnh nhạt ném lại hai chữ ‘phản tỉnh’ rồi không còn dự định gặp y nữa.
Thực lực tuyệt đối áp chế đã khiến y mặt đầy máu, nhưng mấy ngày sau đó Tiểu Dực Dực thật sự hoàn toàn đóng cửa không ra, khiến Phỉ Vô Thuật muốn làm chuyện xấu thế này thế kia càng thêm nghẹn tới mức gần như nội thương.
Mấy ngày trước y còn ở nhà ăn lắc lư muốn chặn người, kết quả ngay cả cái bóng của Tiểu Dực Dực cũng không thể nhìn thấy. Kết quả vẫn là Nữ Oa bị y quấy rối đến phiền, nói cho y biết trong phòng có trang bị nhà bếp, cũng trang bị thức ăn, Tần Dực tự mình động thủ, còn lo không có cơm ăn?
Phỉ Vô Thuật lại héo, y đã lâu không được ăn bữa cơm tình yêu do chính tay Tiểu Dực Dực làm được không!
Nhưng tại sao Tiểu Dực Dực không gặp y chứ?
Phản tỉnh cái gì, y đã phản tỉnh rồi kia mà!
Thế là người trong tinh hạm, thường xuyên nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn mặt đầy chán chường bồi hồi trước một cánh cửa, thỉnh thoảng như giật kinh phong tì lên cửa vươn vuốt cào__ đây thật sự là nhân vật mấu chốt để liên bang và Hà Việt kết minh? Quá đáng nghi!
“Nữ Oa…” Phỉ Vô Thuật đặt mông ngồi trước cửa phòng Tần Dực lại lần nữa kiên nhẫn quấy rối, “Ông có quyền hạn mở cửa đúng không đúng không? Giúp tôi mở cánh cửa này ra đi.”
Nữ Oa theo quán tính lặp lại lời mình đã nói qua mấy trăm lần: “Tôi không dám.”
“Tiểu Dực Dực sẽ không làm gì ông mà.” Phỉ Vô Thuật dần dắt từng bước, “Kỳ thật hiện tại anh ta rất muốn tôi vào đó, chẳng qua lúc trước anh ta đã nói như vậy, bây giờ lại chủ động mời tôi vào thì quá mất mặt. Ông biết mà, Tiểu Dực Dực là loại người đó, không tự nhiên lại dễ xấu hổ, chúng ta phải cho anh ta một bậc thang đi xuống.”
Nữ Oa lặng yên, không tự nhiên lại dễ xấu hổ? Sao ông không quen biết người này?
“Để tôi vào đi.” Phỉ Vô Thuật chọt chọt cánh cửa hợp kim lạnh lẽo, vô tội thuần lương nói: “Tiểu Dực Dực nhất định đã đợi gấp rồi.”
Nữ Oa lại yên lặng, nhìn sao thì người gấp cũng là cậu thì phải?
“Nếu ông còn không mở cửa, tôi sẽ trực tiếp đá bay cánh cửa này.” Phỉ Vô Thuật mài răng uy hiếp.
Nữ Oa cuối cùng mở miệng: “Cậu không dám.”
“…” Phỉ Vô Thuật tiếp tục héo, đáng thương ôm đùi co lại, nói không sai, y không dám.
Một người đàn ông làm ra bộ dạng yếu ớt củ cải nhỏ chôn mình trong đất không được ai yêu, rất khiêu chiến khả năng chịu đựng của tâm lý. Cho dù là Nữ Oa, sau khi thấy Phỉ Vô Thuật bộ dạng bị vứt bỏ cầu thương yêu, nhịn rồi nhịn, vẫn nhịn không được khuyên: “Cậu ta thật sự không để ý tới cậu, cậu bày ra bộ dạng này, hoàn toàn vô dụng.”
Phỉ Vô Thuật lập tức đổi tư thế, lười muốn chết soãi tứ chi tựa vào cửa hợp kim: “Ông không nói sớm.”
“Hôm qua, hôm trước, hôm trước nữa… tôi đều từng nói như vậy.” Nữ Oa rất thích nói chuyện với Phỉ Vô Thuật, như vậy khiến ông có cảm giác thuộc về – mình là bình thường, có thể được người tiếp nhận, cho nên ông tiếp tục ở đây cùng Phỉ Vô Thuật không lo chính sự.
“Tiểu Dực Dực thật sự chưa từng nghe ngóng hiện trạng của tôi từ chỗ ông?” Phỉ Vô Thuật tâm tình u uất, y cấp thiết muốn gặp Tiểu Dực Dực, muốn thực thực tại tại ôm người đó vào lòng, lẽ nào Tiểu Dực Dực không có tâm trạng và suy nghĩ giống y sao?
“Nè, Nữ Oa. Ông giúp tôi xem thử Tiểu Dực Dực đang nghĩ gì được không?” Phỉ Vô Thuật rụt rè đề nghị.
“Không nhìn thấy.” Cho dù mỗi ngày phải trả lời những vấn đề giống nhau, Nữ Oa cũng vui không biết mệt, “Tôi đã nói với cậu, cậu ta có phòng bị với tôi.” Chỉ có thế giới tinh thần hoàn toàn không đề phòng ông như Phỉ Vô Thuật, ông mới có thể tùy tiện quan sát.
“Thử lần nữa đi.” Phỉ Vô Thuật khuyến khích.
Nữ Oa rất thành thật: “Tôi thật sự không dám.”
Phỉ Vô Thuật khinh bỉ: “Quỷ nhát gan.
Nữ Oa thẳng thắn tiếp nhận: “Cậu không phải cũng vậy? Chúng ta như nhau như nhau.”
“…” Phỉ Vô Thuật héo rũ, Nữ Oa tựa hồ càng lúc càng có xu hướng phát triển hoạt bát, rốt cuộc là tại sao đây?
Cuộc đối thoại thế này cuộc sống thế này, vẫn luôn lặp lại đến ngày tinh hạm hữu kinh vô hiểm trở lại Hà Việt. Tinh hạm chọn Kỳ Thuật tinh nằm ở rìa tinh hệ Hà Việt làm nơi đáp xuống, mà tinh cầu này, vừa khéo là tinh cầu Phỉ Vô Thuật tới lúc lần đầu tiên vào tinh hệ Hà Việt.
Cửa phòng khóa chặt của Tần Dực cuối cùng chậm rãi mở ra trong ánh mắt mòn mỏi mong đợi của Phỉ Vô Thuật, người đàn ông da trắng tóc đen ăn mặc chỉnh tề bước ra, thân hình thẳng tắp như cây tùng cây trúc, khiến ai kia rục rịch ham muốn hóa thân thành sói đói trực tiếp nhào lên.
Đương nhiên như trong dự liệu, lại lần nữa bị xách lên.
Phỉ Vô Thuật ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, không dám có động tác dư thừa nữa, buồn bực oán trách: “Đừng dùng động tác xách đả kích người thế này được không? Tôi thừa nhận anh cao hơn tôi một chút xíu còn không được sao?”
Y vạn phần ủy khuất liếc Tần Dực: “Khó khăn lắm mới được gặp mặt, anh liền tránh tôi ba tháng, làm sao có thể như thế chứ?”
Tần Dực nhìn người đang thầm thì oán trách, gương mặt anh tuấn của người này đã mơ hồ có mị lực của đàn ông thành thục, nhưng lúc này lại ấu trĩ như một đứa trẻ con, cực kỳ vô lại, khiến người không biết làm sao lại không nhịn được cười.
Hắn mím môi, đưa tay cho người đang liến thoắng không ngừng, con mắt đen kịt như đêm hạ se lạnh, để lộ dịu dàng không cần nói rõ, khiến người đàn ông da mặt dày cầu an ủi lập tức sửng sốt, sau đó vẻ ai oán trên mặt biến mất, cười hì hì nâng tay nắm cánh tay phải đang vươn ra đó.
Tần Dực không nói gì, kéo người ra khỏi tinh hạm.
Nơi này là vùng hoang vắng trên Kỳ Thuật tinh, đã chạng vạng, bầu trời bị ánh tịch dương xế chiều nhuộm thành màu hoa hồng mê người. Có gió nhẹ thổi qua ngọn đồi nhấp nhô, len qua cành lá, lướt qua mấy con bọ đang nhẹ kêu trong bùn đất, lướt qua con suối tiếng nước trong vắt, tựa như đang thổi tấu một khúc nhạc dịu dàng thoải mái.
Phỉ Vô Thuật ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng như được phủ lên màu sắc dịu dàng trước mắt, chậm rãi nói: “Tiểu Dực Dực, đây là…”
Y quay sang nhìn Tần Dực, trong mắt là kinh hỉ và kích động, y siết chặt bàn tay mát lạnh trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của đối phương, muốn tìm đáp án trong đó.
Tần Dực khóe miệng nhu hòa, ánh mắt luôn kiêu ngạo lạnh nhạt tan đi tầng băng xa cách, phản chiếu rõ bóng dáng Phỉ Vô Thuật, hắn nhẹ gật đầu, khẳng định suy đoán của Phỉ Vô Thuật.
Quả nhiên, đây là…
__ Nơi họ “lần đầu” gặp nhau!
Phỉ Vô Thuật nở nụ cười sáng lạn mà chói mắt, tràn đầy sức sống: “Ha ha, lúc đó tôi nhìn thấy anh ở chỗ này, vừa thấy đã nhìn trúng!”
Y chớp chớp mắt: “Tiểu Dực Dực, anh đặc biệt dẫn tôi đến đây đúng không?”
“Ừm.”
“Từ lâu đã nghĩ muốn cho tôi kinh hỉ này đúng không?”
“Ừm.”
“Cho nên, Tiểu Dực Dực anh vẫn là rất thích tôi đúng không?” Phỉ Vô Thuật mắt sáng long lanh nhìn người bên cạnh.
Tần Dực hiếm khi có hỏi có đáp, bình tĩnh đáp: “Ừm.”
Con mắt thon dài cong lại như hồ ly, ai đó được một tấc lấn một thước: “Vậy hiện tại tôi có thể hôn anh một cái không?”
“Ừm.”
Trong ánh mắt không dám tin tưởng thậm chí là e dè lo sợ của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực hơi cúi người, nhẹ hôn lên môi y, mang theo chút mùi vị nghiêm túc chính thức, chân thật mà bình ổn nói: “Tôi rất yêu cậu, Phỉ Vô Thuật. Cậu có thể vĩnh viễn nhớ kỹ điều này.”
Nụ hôn vừa chạm đã tách ra, nhưng người được hôn lại đờ đẫn tại chỗ, từ mặt đến cổ, đỏ triệt để.
Cuối cùng của cuối cùng, ai kia tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực giống như bị cắn hỏng đầu lưỡi, ngọng nghịu lắp bắp: “Tôi tôi tôi tôi, tôi cũng… tôi cũng…” Ai đó nhả từ không rõ buồn bực điên cuồng nhéo đùi mình một cái__ Phỉ Vô Thuật mày đang xấu hổ sao? Mày vậy mà biết xấu hổ à? Lấy khí thế của mày ra đi!
Mặt đỏ tai hồng kiên định nhào lên, ôm chặt người đàn ông cao gầy lãnh tĩnh này, nhắm mắt lại dứt khoát gầm lên: “Tôi cũng rất yêu anh, Tiểu Dực Dực!” Má má má má! Tim sắp nổ rồi!
Người đàn ông biểu cảm nhạt nhẽo mỉm cười: “Ừm, tôi biết.”
Rất lâu về trước, khi tên ngốc này còn chưa phát hiện ra, hắn đã biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.