Chương trước
Chương sau
Trước đây nhân loại có một hành tinh mẹ chung, gọi là trái đất. Sau khi trái đất tiến vào thời đại vũ trụ hàng hải, phát triển cao độ. Nhưng sau đó côn trùng tới tấn công, côn trùng tới từ nơi chưa biết vào một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện trong Ngân Hà hệ, nhanh chóng phát triển lớn mạnh, nơi đi qua sinh cơ tuyệt diệt, tất cả sinh mạng đều bị ăn sạch. Gia viên của nhân loại bị chiếm giữ, ngay cả nơi khởi nguồn của nhân loại__ trái đất, cũng bị sóng côn trùng chiếm giữ. Nhân loại không thể không nhịn đau bắt đầu di dời dưới sự bảo vệ của chiến sĩ.
Trong vũ trụ tối tăm cô độc, nhân loại suốt đường chiến đấu, tìm kiếm không biết trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm bao nhiêu lần tuyệt vọng, không biết có bao nhiêu đời người từ khi sinh ra đến khi chết đi chỉ có thể sống trên tinh hạm lạnh lẽo, chưa từng đặt chân lên đất mềm, nhân loại cuối cùng thoát được côn trùng, cũng tìm được nơi định cư mới.
Truyền thừa từng đời trên tinh hạm, nhân loại mất đi rất nhiều thứ, ngay cả con đường trở về cũng đánh mất.
Nhưng có hai chuyện họ không quên. Một là trái đất hành tinh mẹ của nhân loại, hai là kẻ địch nhân loại không chết không thôi__ côn trùng.
Những người còn may mắn sống sót tưởng nhớ tới sinh mạng và gia viên đã mất, càng thêm tràn đầy sức lực bắt đầu xây dựng gia viên mới. Họ đặt tên cho tinh hệ mới phát hiện là Tân Ngân Hà hệ, định vị tinh cầu đầu tiên khi đặt chân vào tinh hệ này là tinh cầu thủ đô, tinh hệ chứa tinh cầu thủ đô gọi là Tân Thái Dương hệ, tạo dựng một quốc gia hoàn toàn mới__ liên bang.
Họ tranh thủ từng giây từng phút nỗ lực nâng cao sức mạnh của liên bang, vì côn trùng vẫn còn tồn tại ở một góc nào đó trong vũ trụ, cuối cùng một ngày nào sẽ lại gặp lại. Những nhân loại đã trải qua đào vong tràn đầy cảnh giác và phòng bị, bắt đầu tìm cách trở nên cường đại, chiến thắng côn trùng. Họ không thể để gia viên mới lại lần nữa thảm ngộ côn trùng chà đạp, tràn đầy bi thương và thống khổ từ bỏ cố thổ, kinh nghiệm một lần đã đủ rồi.
Trong sự phát triển tìm tòi không ngừng để trở nên cường đại, nhân loại bước lên hai con đường.
Một là phát triển khoa học kỹ thuật, một là khai thác tiềm lực của bản thân con người.
Khoa học kỹ thuật khiến nhân loại được võ trang tới tận răng, pháo năng lượng phản vật chất dễ dàng hủy diệt một tinh cầu, trong chớp mắt hóa thành hư vô. Tiềm lực của bản thân nhân loại được khai thác đến cực hạn, lại có thể dễ dàng dùng tinh thần lực chống lại pháo phản vật chất cổ quái.
Rốt cuộc là phải lấy bên nào làm trọng? Rốt cuộc nên đặt mạnh phát triển bên nào?
Mọi người lúc đó, vì có cùng một quá khứ sỉ nhục thôi thúc, tràn đầy kích tình và nhiệt huyết, nhưng kích tình và nhiệt huyết lại luôn có thể khiến người trở nên không lý trí.
Nghiên cứu hai bên đều phải dồn hết tâm huyết của vô số người, đối kháng với côn trùng, rốt cuộc bên nào mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất?
Bắt đầu chỉ là tranh luận đỏ mặt tía tai, nhưng dần trở thành ma sát nhỏ__ được rồi, anh nói vũ khí của anh lợi hại, vậy tới đánh tôi thử xem? Tôi chỉ cần một tay đã cản được anh! __ Rất nhiều giận dữ bất bình như thế.
Trên đời này chưa từng thiếu mấy kẻ bỉ ổi âm hiểm tự tư tự lợi ánh mắt thiển cận, người có tâm vì mưu chút lợi ích khi đó, làm khó dễ từ bên trong, âm thầm không ngừng khiêu khích, khiến ma sát dần trở nên kịch liệt__ cuối cùng vào một ngày nào đó, hai bên quyết liệt.
Dưới sự thao túng đen tối của một vài kẻ tranh quyền đoạt lợi trong giới chính trị, hai bên cố chấp ý mình liền bùng phát một trận chiến dịch kinh thiên động địa, dẫn tới liên bang bị phân làm hai nửa, mà đường phân giới này chính là chiến trường kéo dài cả liên bang lúc đầu, tinh vực đó dưới tác dụng chung của khoa học kỹ thuật và tiềm lực lớn nhất của cơ thể người, trật tự vũ trụ với các hằng tinh hành tinh vệ tinh vận chuyển tuần tự bị triệt để nhiễu loạn, cả tinh vực phân li tan rã, cứ như một phần mộ tinh cầu to lớn mênh mông, tràn đầy từ trường biến ảo khó lường và xạ tuyến vũ trụ chí mạng, thiên thạch thật lớn va đụng tứ phía trôi nổi không có quy luật, đối với ai mà nói cũng là một vùng đất chết.
Tinh vực đó, chiến trường từng thảm liệt đó, đường phân giới ngăn cách khoa học kỹ thuật và tiềm lực con người, hiện nay, được gọi là tinh vực hỗn loạn, liên bang chưa từng có ai có thể bình an vào đó rồi trở lại.
Liên bang vẫn gọi là liên bang, chỉ là bắt đầu từ khi chiến tranh bắt đầu, từ thời đại sáng thế tiến vào thời đại hỗn độn, chiến tranh kéo dài mấy trăm năm kết thúc bằng tinh vực bị phá nát, hai bên đối địch không còn nhìn thấy được mặt nhau nữa, chiến tranh không bệnh mà chết, không có ai thắng lợi, không có ai thất bại, chỉ đoạt đi tính mạng vô số người, lưu lại tiếng khóc đau đớn của vô số người.
Liên bang tiêu hủy tất cả tư liệu liên quan đến phe phái tự nhiên, khiến những người phản bội đó vĩnh viễn biến mất trong mắt người liên bang.
Quá trình chiến tranh quá mức thảm liệt, vô luận là cấp cao liên bang, hay dân chúng liên bang đã mất đi thân nhân bạn bè, không ai nguyện ý nhắc tới nữa, càng không nguyện ý để đoạn lịch sử này được truyền lại__ Khai phá tiềm lực con người, không thể lại được nêu lên lần nữa, không thì nếu lại tái diễn tất cả năm đó, liên bang không thể chịu nổi đả kích như vậy nữa! Cứ để khoa học kỹ thuật tới chủ đạo thế giới này!
Niên đại hỗn độn kéo dài hơn ngàn năm, dưới sự trầm mặc của người thống trị cấp cao và dân chúng liên bang, những nhân loại ban đầu phản bội liên bang, dần nhạt đi trong lịch sử, không có bất cứ văn hiến lịch sử nào ghi chép lại nó, cho dù có cũng sẽ bị tiêu hủy ngay khi phát hiện ra.
Sau khi niên đại hỗn độn qua đi, liên bang tuyên bố tiến vào lịch liên bang. Còn về loại âm thanh từng đi ngược với khoa học kỹ thuật đó, sớm đã bị nhân loại thời đại mới quên lãng. Đã từng có một cuộc chiến tranh xé nát cả tinh vực, khiến cả vũ trụ cũng run rẩy không thôi như thế, cũng không có ai dùng ngữ khí thất vọng nhắc tới.
Người liên bang đều đã quên, cố ý quên.
So với sỉ nhục côn trùng mang tới, nội đấu như vậy càng khiến người ta sỉ nhục!
Rõ ràng tìm kiếm con đường dung hợp cả hai cái sẽ tốt thôi, tại sao ai cũng không chịu thỏa hiệp với đối phương, tại sao ngay từ ban đầu, ai cũng không nguyện ý lùi một bước? Rõ ràng đều là vì nhân loại vì liên bang không phải sao? Ai lợi hại hơn hữu dụng hơn, thật sự quan trọng như vậy sao?
Chính là khi cuối cùng dùng lý trí nghĩ rõ điểm này, nhân loại mới càng thêm hối hận. Họ không chảy máu trên chiến trường với côn trùng, lại chảy trên chiến trường trong cuộc chiến với đồng bào.
Nhưng khi chiến tranh thăng cấp từng chút một, lý do chiến tranh đã không phải phân tranh cao thấp ban đầu, mà là thù hận bị đoạt đi tính mạng người thân, không cách nào tiếp tục thỏa hiệp nữa.
Cho đến cuối cùng, chiến tranh bị tinh hà vỡ nát vô thanh ngăn lại.
“Người qua các đời cố ý chọn quên đi, sau đó… thời gian lâu rồi, những chuyện này bị xóa mờ trong dấu vết thời gian. Chỉ có số ít gia tộc lớn truyền thừa đã lâu còn có ghi chép.” Phỉ Đồ thất vọng nói, “Mỗi đời phỉ đầu ngày đầu tiên nhận chức, sẽ được phỉ đầu đời trước đại khái nói cho biết chuyện này. Nếu muốn hiểu rõ nhiều hơn, thì phải đến căn cứ nhân tạo trong tinh vực hỗn loạn kia. Ở đó bảo tồn các loại tư liệu gia tộc bí mật thu thập được trong niên đại hỗn độn.”
Ông nói: “Lịch sử là không cho phép lãng quên, tuy ba có thể hiểu quyết định người liên bang khi đó đưa ra trong bi thống, nhưng có vài lịch sử, quả nhiên vẫn nên ghi nhớ thật kỹ, lấy đó tự răn đe mình.”
“Vô Thuật, vốn khi con kế thừa Phỉ gia, ba mới cho con biết chuyện này.” Phỉ Đồ nhìn Phỉ Vô Thuật bị bí mật lịch sử chấn động nói không ra lời trong màn hình, thận trọng nói: “Nhưng có một chuyện khiến ba rất để ý, không thể không thay đổi suy nghĩ, tới căn cứ đó tra tìm tư liệu, sau đó báo cho con biết trước.”
Bị Phỉ Đồ gọi tên, Phỉ Vô Thuật mới hoàn hồn khỏi liên tưởng về cảnh chiến tranh chấn động to lớn trong đầu, cứ như mới từ trên mây nhảy xuống, toàn thân mất trọng lực, lập tức tỉnh lại, sau lưng rét lạnh, hóa ra đã đổ đầy mồ hôi.
Lịch sử trống không bị xóa đi, thì ra có chân tướng như vậy?
Y giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hoặc có lẽ là trực giác cảm thấy được cái gì, trợn to mắt nhìn Phỉ Đồ trên màn hình: “Vậy những người thoát ly liên bang đó, thật sự không biết tung tích sao?”
Phỉ Đồ tựa hồ rất thỏa mãn với sự nhạy bén của Phỉ Vô Thuật, gật đầu, trầm giọng nói: “Sau khi nghe con miêu tả về tinh hệ Hà Việt, ba rất để ý, trước đó đã tiến vào thứ gọi là trò chơi tra xét một thời gian, sau đó đi tra đọc tư liệu, muốn tìm hiểu rõ ràng đoạn lịch sử khi đó.”
“Đã phát hiện cái gì?” Phỉ Vô Thuật nín thở chờ đợi đáp án.
“Người của tinh hệ Hà Việt, chính là những người lúc đó thoát ly liên bang!” Phỉ Đồ trảm đinh chặt sắt nói, “Liên minh Thập Tam Thị của họ, chính là các gia tộc lớn dẫn đầu khi đó, cùng một cấp bậc với Phỉ gia chúng ta vào thời đại sáng thế.”
“!” Phỉ Vô Thuật cuối cùng không nói ra lời, không biết là vì phát triển ly kỳ này, hay là vì tinh hệ Hà Việt cuối cùng đã vén mở tấm màn thần bí của nó, không còn là thứ chưa biết, mà là bờ đối diện liên bang rõ ràng tồn tại.
“Tinh hệ Hà Việt là chân thật. Cái gọi là trò chơi, là thật sự đoạt đi thân thể người sống.” Phỉ Đồ tin con trai của mình, nhất định có thể thừa nhận được tin tức này. “Cấp cao liên bang thúc đẩy trò chơi, phần lớn có lẽ đều không biết điểm này. Kẻ đầu têu, chắc chắn ôm mục đích không hay, ba đã liên lạc với gia chủ Mạc gia và nhà Caesar, chuyện này tất nhiên phải truy cứu đến cùng, cho dù mấy ngàn năm trước đã phân đường chia lối, nhưng đó vẫn là đồng bào của chúng ta, là nhân loại tới từ cùng một hành tinh mẹ với chúng ta, không thể bị dẫm đạp tính mạng như thế!”
“Nhưng tình huống của Vô Thuật con rất đặc biệt.” Phỉ Đồ an ủi, “Thằng nhóc Tần Dực kia, sau khi bị con đoạt xác, thế mà vẫn có thể giữ được ý thức của mình, lần sau gặp nó, nhớ phải nghiêm túc xin lỗi.”
Phỉ Vô Thuật thở ra một cái: “Sớm đã xin lỗi rồi.”
Y nói: “Chuyện về tinh hệ Hà Việt, tui biết còn sớm hơn ông già nhiều đó.”
Chuyện về sự tồn tại của thiên đạo, Hastings mười lăm năm trước đã tiến vào tinh hệ Hà Việt, đoạt xác thiếu gia chỉ mới mười tuổi của nhà Nissen, Phỉ Vô Thuật tuần tự nói hết cho Phỉ Đồ.
Tin tức Phỉ Vô Thuật nắm giữ, đối với Phỉ Đồ mà nói, đồng dạng cũng là một đả kích. Đặc biệt là thiên đạo còn tham dự vào đó, khiến Phỉ Đồ bỗng cảm thấy khó nhằn.
Nhưng bên Hastings kia… Phỉ Đồ không kiên nhẫn nhíu mày, sao chuyện xấu gì cũng có liên hệ với tên đó? Chẳng qua chuyện điều tra về trò chơi, phương hướng đại khái đã có rồi.
“Chuyện này giao cho các trưởng bối chúng ta, Vô Thuật con cứ ở yên tại trường là được.” Cuối cùng, Phỉ Đồ vung tay quyết đoán, chuyện này vướng mắc quá lớn, nhất định phải do mấy ông già này ra mặt. Gia tộc Fernan của Hastings, cũng cùng một cấp bậc với Phỉ gia, tiếp theo chính là tranh đấu đọ sức giữa gia tộc.
Phỉ Vô Thuật đơn giản ‘ừ’ một tiếng, sau đó là trầm mặc, cũng không ngắt liên lạc, chỉ là cúi đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tôn Thủ thấy vậy, thầm biết đã đến lúc phải nói về chuyện Phỉ Vô Tranh.
Nếu Vô Thuật không tiện mở miệng, vậy thì sẽ do ông đứng ở lập trường kẻ bàng quan tới nói.
“Phỉ đầu, có chuyện, tôi nghĩ ông cần biết.” Tôn Thủ liếc nhìn Phỉ Vô Thuật chần chừ trong màn hình, bình tĩnh mở miệng, “Chuyện về Phỉ Vô Tranh.”
“Vô Tranh làm sao rồi?” Phỉ Đồ quái dị, nếu Vô Tranh có chuyện, Vô Thuật chắc chắn sẽ là người đầu tiên chạy đi giúp đỡ không phải sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà ngay cả Vô Thuật cũng không thể giải quyết? Ông kỳ quái nhìn Phỉ Vô Thuật, không nên a, nếu không Vô Thuật làm sao lại bình tĩnh như vậy, tới hiện tại còn chưa nói?
“Phỉ đầu, đợi tôi nói xong, ông hãy lên tiếng.” Thái độ nghiêm túc của Tôn Thủ khiến Phỉ Đồ vô thức gật đầu liên tục, ngậm miệng chuẩn bị lắng nghe__ chỉ là Phỉ Vô Thuật luôn trầm mặc, khiến ông có dự cảm không tốt, Vô Tranh chắc sẽ không có chuyện gì lớn phải không? Lẽ nào đã…
Nhưng sau khi Tôn Thủ bình thản vô ba nói xong tiền nhân hậu quả, Phỉ Đồ mới phát hiện, những suy đoán của ông hoàn toàn sai. Tay ông run lên, nâng lên ấn góc trán, hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng trấn định hỏi: “Vậy hiện tại nó ở đâu?”
“Dưới sự giám sát của Mạc gia, còn đang ở khách sạn đó, tựa hồ đang đợi ai tới tiếp ứng.” Tôn Thủ nói.
Phỉ Đồ lại trầm mặc, Tôn Thủ và Phỉ Vô Thuật đều không cách nào nhìn ra được lúc này ông đang nghĩ cái gì, chỉ là cùng ông trầm mặc, trong mắt đầy lo lắng.
“Kỳ thật ngay cả Tôn Thủ ông cũng không biết đúng không.” Sau khoảng trầm mặc kéo dài, Phỉ Đồ thấp trầm mở miệng, “Khi Vô Tranh được tôi ôm về, ông cũng cho rằng nó là đứa con riêng tôi không cẩn thận lưu lại bên ngoài phải không?”
“A…” Tôn Thủ phát ra âm đơn không ý nghĩa, từ lời Phỉ Đồ có thể nhìn ra ý nghĩa khác, “Chẳng lẽ Vô Tranh không phải…”
“Không phải con ruột của tôi.” Phỉ Đồ thấp giọng nói, “Năm đó có một thủ lĩnh hải tặc danh chấn liên bang tên Lei, ông còn nhớ không?” Ông giống như đang lầm bầm, không đợi Tôn Thủ trả lời, liền tự mình nói tiếp, “Khi đó còn trẻ khí thịnh, một mình ra ngoài mạo hiểm, mài giũa bản thân, vừa hay gặp được cậu ta.”
Nghĩ tới chút chuyện năm đó, trên mặt Phỉ Đồ lộ ra nụ cười nhẹ như đang hồi ức: “Đó là một tên càn quấy ngang ngược, rất hợp khẩu vị của ông, quen biết chưa được mấy ngày, đã kết nghĩa anh em.”
“Sau đó cậu ta quen một cô gái, cùng người ta lên giường, sinh ra một đứa nhóc xinh đẹp. Nhưng còn chưa kịp đặt tên, thủ hạ của cậu ta đã bị một nhóm hải tặc khác ức hiếp.” Phỉ Đồ nhếch môi, “Tính cách cậu ta giống hệ như ông đây, không nhìn nổi anh em bị người ta ăn hiếp, bên đây thằng con mới vừa chui ra, bên kia cậu ta đã một thân lệ khí chạy đi trút giận cho anh em.”
Tôn Thủ nhìn vành mắt dần đỏ của Phỉ Đồ, yên tĩnh lắng nghe.
“Tôi bị cậu ta để lại đó chăm sóc cho cô gái kia, cô ta hỏi tôi nên đặt tên gì mới tốt, tôi ngu ngơ không ứng phó được, ông nói xem tôi đặt cho con trai mình cái tên nát thế nào, làm sao dám tùy tiện đặt bừa tên cho con người ta?” Hầu kết Phỉ Đồ cuộn lên cuộn xuống, giọng nói khàn khàn, “Tôi ở đó cùng cô ta đợi Lei trở về, đợi ba ngày ba đêm, kết quả đợi được lại là Hồng Ưng toàn thân là máu chạy về, chỉ còn sót nửa hơi nói với chúng tôi, Lei bị người ám toán, chết rồi.”
Ông vỗ mạnh lên bàn, răng nghiến ken két: “Những tên tạp nham đó! Không nhìn được đoàn hải tặc Hắc Sát của Lei uy phong lẫm liệt, liên hợp lại giăng cạm bẫy, Lei đi rồi, liền không thể trở về!”
Dứt lời, ông giống như dùng hết tất cả sức lực, mệt mỏi nói: “Cô gái đó nói với tôi, đứa trẻ này về sau cứ gọi Vô Tranh là được, không tranh với đời, không cần dính đến những chuyện đánh đánh giết giết, phải hạnh phúc bình an sống sót. Cô ta nói xong…” Giọng ông trở nên khàn đi, “… liền đi theo Lei. Dùng chính là con dao nhỏ Lei tặng cô ta, đó là tính vật định tình của họ, khắc hoa, vốn chỉ là một vật trang trí đẹp,… chẳng qua dùng sức chút, vẫn đủ đâm vào ngực, đâm rách tim.”
“Cô ta đi quá yên tĩnh, tôi hoàn toàn không nhìn ra động cơ của cô, muốn ngăn cản cũng không kịp.” Phỉ Đồ hít một hơi, nói tiếp, “Tôi chôn cô ta, ôm Vô Tranh về Phỉ gia.”
“Tôi cho nó họ Phỉ, gọi là Phỉ Vô Tranh, hy vọng nó có thể sống cuộc sống như cô gái đó hy vọng. Tôi không hiểu nên làm sao ở chung với con nít, nhưng cũng may Vô Thuật thích nó, chiều nó, tôi thấy cũng an tâm.” Phỉ Đồ nhẹ nói, “Đoàn hải tặc Hắc Sát bị diệt, nhưng những thủ hạ tử trung với Lei đó vẫn còn. Hồng Ưng là anh em của Lei, ông ta dẫn tốp anh em đó đi báo thù cho Lei, xông pha bên ngoài, thường rút thời gian tới thăm Vô Tranh, ông ta cũng chiều Vô Tranh, giống như người cha thứ hai của Vô Tranh, cái này rất tốt.”
“Rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào?” Phỉ Đồ cúi đầu, nhìn hai tay mình, “Nếu khi đó Lei bảo tôi ở lại, tôi cố chấp đi theo, liệu có cứu mạng Lei được không, có thể không có nhiều chuyện như hiện nay hay không?” Vấn đề này, bao nhiêu năm qua ông đã vô số lần suy nghĩ, vì sự thỏa hiệp của ông, anh em ông mất đi, lồng ngực cô gái kiên nghị cố chấp chảy máu trước mặt ông.
Mỗi khi nhìn thấy Phỉ Vô Tranh, ông sẽ nhớ tới lời Lei nói trước khi đi “rất nhanh sẽ về, chăm sóc vợ tôi”, con mắt tử la lan tương đồng, khiến ông hổ thẹn lại tự trách, ông không thể ngăn cản cái chết của anh em, càng không thể làm được phó thác của anh em.
Mà hiện tại, ngay cả đứa con duy nhất của Lei, cũng vào lúc ông không phát hiện, lệch xa khỏi con đường mà người mẹ đó hy vọng, ông đã thất tín với cô gái đó.
Ông thấp giọng nói: “Quả nhiên là sự chú ý của tôi dành cho Vô Tranh quá ít sao?” Không chú ý đến dị động của Hồng Ưng, không chú ý đến sự giả tạo của Vô Tranh, không ngờ từ rất lâu trước đó, Vô Tranh vào lúc còn chưa hiểu chuyện, đã bị dẫn lên con đường trái ngược với cái tên ‘Vô Tranh’ này.
“Phỉ đầu, ông đã làm những gì tốt nhất ông có thể làm rồi.” Tôn Thủ cuối cùng mở miệng, kiên định nhìn thẳng người đàn ông thô kệch khóe mắt hơi đỏ này, “Không cần cảm thấy có lỗi, không cần cảm thấy hổ thẹn, mỗi người đều có con đường của riêng mình, đều là sự chọn lựa của bản thân thôi.”
“Huống chi, Phỉ Vô Tranh hiện tại không bị chút tổn thương nào, nếu muốn trở về…” Tôn Thủ nhíu mày, nhìn bộ dạng Phỉ Đồ, vẫn đề nghị: “Vẫn có thể trở về.”
“Không.” Phỉ Đồ lắc đầu, hít sâu một cái, đè nén cảm xúc xuống, con mắt dần trầm, “Đối với Vô Tranh, tôi là hổ thẹn. Nhưng tất cả những gì nó làm với Vô Thuật, lại không cách nào tha thứ.”
“Vậy thì?”
“Từ nay về sau, Phỉ gia không còn người tên Phỉ Vô Tranh này nữa.” Phỉ Đồ nói từng chữ, “Cho dù là Phỉ gia hoang đường tùy hứng, cũng có quy củ. Cho dù một ngày nào đó là Vô Thuật động thủ với người nhà, cũng vẫn bị trục xuất không tha.”
Phỉ Đồ tựa lên lưng ghế, nhắm mắt lại: “Nếu có thể, âm thầm an bài đường ra tốt cho nó đi.”
Cái tên Vô Tranh này, gánh vác tình yêu và mong đợi của một người mẹ với con của mình, cho dù Phỉ Vô Tranh làm sai nhiều chuyện, Phỉ Đồ vẫn hy vọng, cậu có thể sống cuộc sống như cái tên này đại biểu. Không phải vì Phỉ Vô Tranh, mà vì người mẹ lúc bình tĩnh ra đi đó, vào giờ khắc cuối cùng, ánh mắt áy náy bi thương nhìn đứa con.
Màn hình trên tường, không biết từ lúc nào đã tối đi, gương mặt Phỉ Vô Thuật biến mất khỏi phòng họp. Tôn Thủ nhẹ nhàng đứng lên,ôm tư liệu vào ngực, lặng lẽ ra khỏi phòng họp, đóng cửa lại.
Người đàn ông cường đại này, cần thời gian để lắng đọng cảm xúc. Trong nhân sinh mỗi người đều sẽ có những lúc bất đắc dĩ và bi thương, có vài người có thể kiên cường áp xuống bi thương tiếp tục đi tới. Nhưng ngẫu nhiên, những người này sẽ nhặt lại những bi thống đó, vì họ đều là đàn ông có tình có nghĩa, những thứ đã trải qua, là không cách nào quên.
Nhưng nhặt lại bi thương cũng chỉ là chuyện nhất thời, sau khi tưởng niệm những người những việc quá khứ, những người này sẽ chỉnh lý lại tâm tình mình, tiếp tục kiên trì bước tới.
Tôn Thủ và Phỉ Vô Thuật tin rằng, Phỉ Đồ chính là người đàn ông như vậy.
Dưới vỏ ngoài hi hi ha ha của ông, có nội tâm vô cùng cứng rắn. Đợi Phỉ Đồ một lần nữa bước ra khỏi cánh cửa đó, phỉ đầu cường đại, thường xuyên khiến người ta hận tới ngứa răng đó sẽ trở lại.
Họ tin tưởng người đàn ông tên Phỉ Đồ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.