Đề nghị của Phỉ Vô Thuật đạt được tán đồng rất lớn. Giữa những người trẻ tuổi, đặc biệt là giữa những người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, luôn sẽ vô thức tiến hành so sánh với nhau, sau đó sẽ thu hút nhau trở thành bạn bè, hoặc trở nên đối lập thành đối thủ cạnh tranh cường đại.
Đối với người như Hastings, yêu nghiệt thiên tài được toàn liên bang biết đến, mấy người Lallot sao có thể không cảm thấy hứng thú?
Nhận được phụ họa, Phỉ Vô Thuật kéo Mạc Sinh chuẩn bị lao ra ngoài, kết quả bị Samuel một tay xách cổ áo một tên trở lại: “Chạy bừa cái gì? Lát nữa sẽ bị xem như phần tử khả nghi tống giam, chú mày đi tới đâu lãnh người hả? Ở đây là thủ đô, không phải Hải Lam tinh, tụi bây thu liễm chút cho ông!”
Mạc Sinh cười cực kỳ vô hại: “Chú Sam, chú thấy con đáng nghi chỗ nào?”
Phỉ Vô Thuật cũng đưa mặt qua, tươi cười tinh nghịch: “Tui là học sinh tốt của học viện thủ đô đó.”
“Chỗ nào cũng đáng nghi!” Samuel vô tình dùng bàn tay to lớn trấn áp hai người, xách để ra sau lưng, “Đừng thêm loạn! Tụi bây cho rằng mặt của mình là bí mật trong bộ tình báo liên bang sao? Đứa nào cũng đều được treo số rồi, bất cứ lúc nào cũng có người theo dõi, tụi bây vẫn nên an phận chút đi!”
Phỉ Vô Thuật nhún vai: “Tụi con lại không làm chuyện xấu.”
“Tin mày mới lạ.” Samuel cười lạnh, “Ngoan ngoãn đợi thông báo cho chú!”
Mạc Sinh tiếc nuối lắc đầu: “Đều do mức độ đáng tin của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-phi-quan/1356041/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.