Đợi mày? Phỉ Vô Thuật lặng lẽ trợn trắng mắt, có cần tự đa tình thêm chút nữa không? Mạc Sinh ở cạnh trêu đùa: “Kết quả vẫn không thoát được nhỉ, Vô Thuật, cậu nhận đi, ai bảo cậu trước đây cứng đầu cứng cổ tốt với nó, người ta nhận định cậu rồi.” “Đừng đặt mấy lời cậu dùng nói với con gái lên người tôi!” Phỉ Vô Thuật rất bực bội, liếc nhìn Phỉ Vô Tranh bên dưới, híp mắt lại, bước ra một bước, sau đó thần sắc chợt biến__ “Vô Tranh, sao sắc mặt em khó coi như vậy?” Y nóng ruột nói, giống như rất quan tâm, lại bước tới một bước, cứ như nôn nóng đi xuống xem thử tình trạng thân thể của Phỉ Vô Tranh. Sau đó bất ngờ phát sinh ngay lúc này__ Phỉ Vô Thuật bước hổng chân, cả người nhào xuống dưới. “Vô Tranh, mau tránh…” ra. Còn chưa nói xong, Phỉ Vô Thuật đã va vào người Phỉ Vô Tranh, đụng người lùi ra sau một bước, rồi ngã xuống đất, cuối cùng là đè thẳng lên. Gương mặt nhỏ tái nhợt của Phỉ Vô Tranh lập tức nổi lên màu đỏ, màu đỏ rất nhanh tan đi, lại biến thành trắng bệch hơn cả vừa rồi. “Vô Tranh, Vô Tranh em sao rồi?” Phỉ Vô Thuật vội chống người dậy, túm hai vai Phỉ Vô Tranh lắc mạnh, vẻ mặt nóng ruột hối hận, “Anh nhất thời không chú ý, Vô Tranh em còn khó chịu không?” Phỉ Vô Tranh bị đè nghẹn một hơi trong ngực, hồi lâu chưa thở nổi, vẻ mặt tái nhợt muốn nói gì đó, nhưng lại bị lắc mạnh bay hết lời. Cậu run run rẩy rẩy nâng tay lên cầm tay Phỉ Vô Thuật: “Dừng… dừng…” “Vô Tranh em nói gì đi, em như vậy sẽ dọa anh!” Kích động lắc a lắc, lắc a lắc… “… Dừng…” “Cái gì?” Lắc a lắc, lắc a lắc… “…” Phỉ Vô Tranh trợn trắng mắt ngất đi. Phỉ Vô Thuật bình tĩnh buông tay ra, đứng lên, nhướng mày nói với người hầu đã ngốc lăng bên cạnh: “Đưa hành lý vào khoang thuyền cho nhị thiếu gia, cũng nâng người vào, chăm sóc cho kỹ.” Y nhàn nhã bước lên thuyền chỉ huy, nhe răng cười với mấy anh em đã nhìn tới nghẹn họng, khó xử hỏi: “Một thân cơ bắp của gia có phải quá cứng không? Có cần giảm bớt không?” Mạc Hoa co người, bị cú ngã kinh diễm của Phỉ Vô Thuật dọa đến: “Vô Thuật ca anh không thể tùy tiện đè em đâu!” “Yên tâm, anh không ra tay với cỏ cạnh hang.” Phỉ Vô Thuật cười nhe hàm răng trắng. Lúc này người hầu đã cõng Phỉ Vô Tranh chỉ còn thoi thóp đi ngang họ, Mạc Sinh đưa mắt nhìn người đi, cảm khái lắc đầu: “Chiêu này đủ độc. Xem ra Vô Thuật cậu thật sự ghét nó rồi.” Quả nhiên là thủ lĩnh tình báo tương lai, đến bây giờ mới tin được bảy tám phần. Lallot ôn hòa nhìn Phỉ Vô Thuật, ánh mắt bao dung giống như đang nhìn đứa trẻ làm sai: “Nếu đã không muốn nhìn thấy nó, trực tiếp cho người đưa nó về Phỉ gia tu dưỡng, sao còn để nó lên thuyền?” Phỉ Vô Thuật cà lơ cười, sâu trong mắt là lạnh băng: “Nếu nó đã cố chấp muốn theo như vậy, thì cứ cho nó theo là được.” Y liếm đôi môi khô khốc, cười nhạo: “Khó trách nó thích giả vờ, thì ra cảm giác giả vờ tốt như thế, cảm giác đùa người khác tới quay mòng mòng càng thêm thú vị.” Mạc Hoa nhào vào lòng anh mình, nhỏ giọng lầm bầm: “Vô Thuật ca hắc hóa rồi hắc hóa rồi!” Mạc Sinh an ủi vuốt đầu em trai, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Nói thế, cậu thật sự ghét bỏ nó rồi?” Phỉ Vô Thuật trầm mặc một lát, kiên định gật đầu. “Đứa trẻ lúc trước thương yêu như thế… cậu xác định tâm ý chân chính của mình sao?” Mạc Sinh thu lại nụ cười, Phỉ Vô Thuật chuyển biến quá nhanh chóng, mấy người họ tuy tán đồng chọn lựa của Phỉ Vô Thuật, nhưng vẫn cảm thấy đột ngột và khó tin nổi. Tuy không thích Phỉ Vô Tranh, nhưng họ không muốn thấy sau này Phỉ Vô Thuật sẽ hối hận vì hành động của mình. Có lẽ Phỉ Vô Thuật chỉ là nhất thời nghĩ không thông, sinh ra cảm giác chán ghét với đứa em mình vẫn luôn xem như bảo bối? Vạn nhất ngày nào đó nghĩ thông, lại hồi phục trạng thái cuồng em trai không có nguyên tắc đó, vậy chẳng phải y sẽ hối hận hổ thẹn muốn chết vì những hành động gần đây? Dù có không thích Phỉ Vô Tranh, bọn họ đều không muốn nhìn thấy anh em của mình tự trách__ đương nhiên, đây là vì trong mắt họ, Phỉ Vô Tranh là một tên giả tạo vô cùng, chẳng tạo được bao nhiêu sóng gió. Tuy nhìn thì chướng mắt, nhưng Phỉ Vô Thuật thích là được. Nếu họ biết Phỉ Vô Tranh từng thành công tính kế Phỉ Vô Thuật tới mức bị phế bỏ, họ tự nhiên sẽ châm lửa thổi gió, nghĩ mọi cách khiến Phỉ Vô Thuật cách xa con sói mắt trắng đó, nào quản Phỉ Vô Thuật liệu có hối hận hổ thẹn hay không. Không có nguy hại, nuôi rồi thương cũng không sao. Nhưng có nguy hại, nhất định phải diệt tận gốc. Cái gì mới tốt cho anh em, bọn họ đương nhiên hiểu rõ. Hiện tại tuy họ thấy Phỉ Vô Tranh rất chướng mắt nhưng không có uy hiếp gì với Phỉ Vô Thuật, tự nhiên không để ý Phỉ Vô Thuật có tốt với cậu ta hay không. Chỉ lo lắng sự thất thường gần đây của Phỉ Vô Thuật liệu có phải chỉ là tạm thời, lo lắng sau này Phỉ Vô Thuật hối hận. Đây là lần cuối xác nhận, họ hy vọng anh em của mình có thể hiểu rõ. Như vậy họ cũng bớt được một nỗi lo. Phỉ Vô Thuật không chút do dự chém đinh chặt sắt lần nữa gật đầu, nói từng chữ: “Suốt đời tôi, nó là một trong những người tôi muốn giải quyết nhất. Người hiểu rõ Phỉ Vô Thuật đều biết cá tính yêu ghét rõ ràng của y. Thích chính là thích, không thích chính là không thích, trong thế giới tình cảm của Phỉ Vô Thuật, chưa từng có ranh giới mông lung yêu hận đan xen gì đó, dứt khoát sạch sẽ đến đáng sợ. Thích một người, người nhà của y, anh em của y, thì y sẽ đào tâm đào phế đối tốt với họ, tuy cái kiểu cà lơ phất phơ đó khó nhìn ra được, nhưng y quả thật đối tốt với người ta. Ghét một người, thì triệt triệt để để chán ghét, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chán ghét, đả kích báo thù đối với Vô Thuật ca mà nói, là tất nhiên. Phỉ Vô Thuật thừa nhận, y từng rất yêu thương đứa em trai của mình, đối tốt với Phỉ Vô Tranh tới mức gần như đem tất cả những gì mình có dâng tới trước mặt Phỉ Vô Tranh. Vì Phỉ Vô Tranh là em của y, y chăm sóc cậu ta từ nhỏ tới lớn, Phỉ Vô Tranh giống như miếng thịt mềm mại trong lòng y, tất nhiên cần phải cẩn thận bảo vệ, đối xử tốt với cậu ta cũng trở thành một thói quen. Sau đó Phỉ Vô Tranh cho y một phát súng, đứa trẻ y chăm lo cắn ngược y một cái, triệt để cắt bỏ miếng thịt mềm trong lòng. Cậu ta hủy đi mong ước của y, hủy đi kỳ vọng của y đối với người nhà, dẫm đạp tấm lòng thành vào bùn đất, còn muốn đoạt đi mạng sống của y, chỉ cần nhớ tới mười năm ảm đạm kia, nhớ tới người cha đã qua đời, Phỉ Vô Thuật không có lý do không hận cậu ta. Nếu hận, vậy sự mềm lòng nhu tình trước kia tự nhiên sẽ tan theo mây khói. Phỉ Vô Thuật chưa từng có mấy suy nghĩ kiểu như ‘tao hận mày nhưng nghĩ tới những điều quá khứ tao lại không xuống tay được’. Y có thể xuống tay. Khi tình cảm của y từ thích chuyển sang ghét, vậy y sẽ hoàn toàn vứt bỏ đủ những cảm xúc yêu thích trước đó, y chưa bao giờ do dự thiếu quyết đoán giữa yêu và hận. Mềm lòng hoặc thương tiếc gì đó, khi đối mặt Phỉ Vô Tranh, sớm đã không còn. Phỉ Vô Thuật không muốn bị cắn lần thứ hai. Mấy anh em đều hiểu rõ tính cách của y. Tuy kinh ngạc Phỉ Vô Tranh rốt cuộc đã làm gì, khiến thái độ của Phỉ Vô Thuật chuyển biến hoàn toàn như vậy, nhưng nếu Phỉ Vô Thuật đã ra quyết định của mình, họ đương nhiên sẽ ủng hộ. Hơn nữa, Phỉ Vô Thuật cuối cùng kiên định chán ghét thằng nhóc Phỉ Vô Tranh như thế, khuyên bảo dốc lòng khô nước miếng của họ lúc trước coi như không lãng phí. Kết quả thế này, kỳ thật họ rất vui nhìn thấy. Mạc Sinh nhẹ vỗ tay: “Cậu đã chắc chắn thì tốt.” Phỉ Vô Tranh phải không? Mấy ngày vừa qua tra thế nào cũng tra ra được nó rốt cuộc đã làm gì khiến Vô Thuật thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, nhưng trong lúc điều tra đó, lại phát hiện một vài tên thần thần bí bí. Từ một phương diện nào đó, hắn nên cảm tạ Phỉ Vô Tranh, nếu không phải thái độ của Vô Thuật với nó đột nhiên chuyển biến, họ cũng sẽ không tỉ mỉ điều tra, càng sẽ không phát hiện mấy con chuột trong mương đang mưu tính. “Bây giờ vào trước đi, chúng tôi có vài chuyện muốn nói với cậu.” Lallot và Mạc Sinh nhìn nhau một cái, có chút nghiêm túc, “Tốt nhất cậu nên suy nghĩ kỹ lại, gần đây có kết thù với ai với thế lực nào không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]