Tưởng Mộc Mộc ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, thân thể cũng khôi phục được bảy tám phần, chỉ là một nửa nội lực đã mất đi phải tu luyện lại lần nữa.
Đang do dự có nên đến trường học hay không, mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa, đến phòng khách, phát hiện trong phòng khách trống rỗng không có một bóng người, mấy người làm không biết đi đâu rồi? Ngay cả Faulk chăm chỉ làm việc cũng không ở đây.
Tưởng Mộc Mộc nhíu mày, rất nhanh hắn phát hiện một cái điện thoại di động ở trên bàn phòng khách.
Vỏ ngoài màu nâu quen thuộc, phía trên còn dán một trái tim màu hồng thân mật, đó là do người khác dán vào điện thoại của y.
Cho dù chết Tưởng Mộc Mộc cũng nhớ cái điện thoại di động này, Đàm Thu Minh! Cái hình trái tim đó là do Phùng Thành dán lên vì muốn biểu đạt tâm ý của mình, nếu như nghiêm túc quan sát, trên hình trái tim đó có viết ba chữ IOU thật nhỏ.
Nhưng mà, Đàm Thu Minh chưa từng quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt này, cho nên trong mười năm đó, Đàm Thu Minh không hề phát hiện tâm tư nhỏ bé của Phùng Thành.
Hơn nữa, Đàm Thu Minh vô cùng quý trọng cái điện thoại di động này, mười năm qua chưa một lần thay đổi.
Trong phòng trống rỗng, Tưởng Mộc Mộc luôn cảm thấy không đúng lắm, nhất là điện thoại của Đàm Thu Minh —— Y đã tới đây? Không phải y nên đứng ở cương vị công tác sao, chạy tới nơi này làm cái gì?
Tưởng Mộc Mộc gần như vô thức đi tới, cầm lên cái điện thoại mình đã nhìn mười năm, sờ mười năm, điện thoại di động cầm ở trên tay vẫn là cảm giác giống như lúc trước, mang theo xúc cảm thô ráp, rất giống đôi tay thô ráp của Đàm Thu Minh quanh năm bôn ba bên ngoài.
Một lần nữa cầm cái điện thoại di động này, tâm tư hắn lại bay về nơi xa.
Lúc trước, để có thể lấy được mật mã mở khóa cái điện thoại này, hắn đã phí mất một phen công phu thật lớn, mỗi ngày làm cơm ăn nước uống cho y đã là chuyện thường như cơm bữa, hắn thường dùng phương thức khác để lấy lòng y.
Bán manh cầu cưng chìu là thường dùng, còn phải cho y một vài chỗ tốt, xoa xoa sờ sờ lung tung, y mới tình nguyện nói mật khẩu điện thoại cho Tưởng Mộc Mộc.
Khi đó hắn vì cái này mà vui sướng muốn chết, dù sao thì không ai có thể lấy được mật mã điện thoại của Đàm Thu Minh cả, hắn lấy được, cái loại cảm giác có được thứ đặc biệt duy nhất của người yêu đó, thật sự vô cùng tuyệt vời, khiến cho hắn cảm thấy mình là đặc biệt.
Bây giờ, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Đến tột cùng thì hắn đối với Đàm Thu Minh là yêu, hay là hận, ngay cả chính hắn cũng không biết rõ ràng.
Nhưng mà, hắn có thể xác định, đời này mình không hề muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với y nữa, hiện giờ cầm lấy điện thoại di động của y, không biết có nên nhấn xuống hay không.
Đột nhiên điện thoại chấn động, điện thoại của Đàm Thu Minh rất ít khi sử dụng tiếng chuông, thứ nhất là y ngại ồn, thứ hai là như vậy mới thích hợp với thân phận của y, sẽ không bị ai nghe thấy, chỉ cần mình y cảm nhận được là được rồi.
Tưởng Mộc Mộc gần như theo thói quen mở khóa, mật khẩu vẫn là cái năm đó, sau khi mở khóa, hắn lại không biết có nên nghe hay không, số điện thoại người tới hiển thị: Phùng Thành!
Tưởng Mộc Cận từng nói với hắn, Phùng Thành đã bị bắt vào tù, trong tù không thể sử dụng điện thoại di động cá nhân, chỉ có điện thoại công cộng, hơn nữa còn bị người ta nghe thấy.
Hiện tại Phùng Thành gọi điện thoại tới, chỉ có thể nói lên gã đã ra tù.
Mặc dù đã sớm nghĩ tới, nhưng Tưởng Mộc Mộc cũng không ngờ là lại nhanh như vậy, dựa vào thực lực của Tưởng gia, ít nhất cũng có thể cho gã ở trong tù đợi khoảng ba bốn năm, thế nhưng hiện tại gã lại đi ra.
Tưởng Mộc Mộc chỉ có thể nghĩ tới Đàm Thu Minh giở trò quỷ, chuyện bắt cóc mới qua được bao nhiêu ngày đâu, còn chưa tới một tháng nữa, y lại cứu được người ra từ trong tù, rõ ràng đã ở bên y mười năm, Tưởng Mộc Mộc vẫn là xem thường y.
So với hiểu biết của hắn thì Đàm Thu Minh càng lợi hại hơn, càng thông minh hơn.
Giờ phút này hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.
Tưởng Mộc Mộc hít thở sâu một cái, nhấn xuống nút trả lời, cũng không nói lời nào.
Hắn còn đang suy nghĩ, có lẽ là người khác dùng điện thoại của Phùng Thành, người gọi tới cũng không phải Phùng Thành, nhưng mà hắn lại thất vọng một lần nữa.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc, mang theo âm điệu ngây ngô xấu hổ thuộc về người trẻ tuổi, cho dù không nhìn thấy mặt của gã, Tưởng Mộc Mộc cũng có thể đoán được gương mặt đối phương đang thẹn thùng, bộ dạng khẩn trương không thôi.
“Cái đó, Minh Minh ….. lần này, thật cám ơn cậu, không ngờ cậu lại vì tôi …… cậu không cần trả lời tôi, tôi chỉ nói thôi, cậu xem như không nghe thấy là được rồi! Bây giờ cho tôi một chút xíu thời gian, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu như vậy nữa, cậu hãy quên cú điện thoại này, cám ơn cậu! Vẫn là câu nói kia, tôi thích cậu, Minh Minh! Cậu đối xử với tôi như vậy, tôi cũng không biết bây giờ nên làm cái gì mới phải ……”
“Mặt khác, cậu phải cẩn thận! Về chuyện dã thú, tôi sẽ giải quyết, cho nên cậu không cần lo lắng, bọn họ không tra được tới chỗ cậu đâu!”
……..
Cho đến một giây khi đối phương ngắt trò chuyện kia, Tưởng Mộc Mộc vẫn chưa phản ứng kịp.
Tuy rằng đã đoán được có liên quan đến việc đời này mình không đi theo quỹ đạo vốn có, nhưng mà không nghĩ tới chuyện dã thú lại thật sự là do Đàm Thu Minh giở trò quỷ.
Hoàn toàn không để ý sống chết người khác, chỉ vì muốn cứu một tội phạm bắt cóc mà làm đến mức độ này, Đàm Thu Minh thật sự không nghĩ tới an nguy của người dân sao?
Nghĩ lại cũng đúng, hắn làm bạn với y mười năm, y cũng có thể vô tình giết hắn, mặt người dạ thú, Tưởng Mộc Mộc vì hành động của mình đời trước mà cảm thấy lạnh người.
Nhưng mà tại sao, y có thể làm thế vì một người bạn, nhưng lại tàn nhẫn với hắn như vậy, hắn chính là người làm bạn bên gối y mười năm mà…….
Thật ra thì, Phùng Thành cũng thật ngốc, việc mà Đàm Thu Minh đã quyết định muốn làm, vậy nhất định y có suy tính của riêng mình, đã sớm nghĩ xong đường lui, cú điện thoại hôm nay của gã không phải là làm chuyện thừa sao?
Tưởng Mộc Mộc không muốn rối rắm những việc này nữa, chỉ là nhớ tới chuyện đời trước y lòng dạ độc ác.
Đời trước, cái gì hắn cũng không biết, khi đó hắn cũng thường trợ giúp Đàm Thu Minh, vậy có phải nghĩa là ở thời điểm y làm chuyện xấu mình cũng tham gia vào một chân, vô tình trợ Trụ vi ngược hay không?
*Trợ Trụ vi ngược: giúp người ta làm những điều xấu xa, độc ác.
Nghĩ tới đây, Tưởng Mộc Mộc liền sợ hãi, nếu như không sống lại, hắn cũng không có biện pháp thấy rõ con người Đàm Thu Minh, hắn lại một lần nữa cảm thấy cao hứng vì mình trọng sinh.
Thật ra thì, cũng không có gì đáng sợ, nếu đã quyết định không tái diễn con đường đời trước, vậy cho dù quỹ đạo thay đổi thì thế nào, nếu như thật sự đi theo đời trước, chẳng phải là hắn sẽ không có gì thay đổi hay sao.
Tưởng Mộc Mộc nhìn điện thoại di động, vẫn như trước không có ghi chép cuộc gọi, không có tin nhắn, không có để lại bất cứ dấu vết gì, hắn rất tự nhiên xóa đi ghi chép cuộc gọi vừa rồi.
Trước đó, hắn còn lén ghi âm lại, gửi bản ghi âm tới hộp thư của mình.
Hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến rồi cứ như vậy mà làm.
Tưởng Mộc Mộc trả điện thoại di động về chỗ cũ, còn mình thì vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Trong nhà ngay cả một bóng người cũng không có, Tưởng Mộc Mộc tự mình xuống bếp, làm một tô thức ăn thật lớn tự ăn một mình.
Hình như có chút tịch mịch, ăn cũng không có cảm giác.
Ăn xong, xoa xoa bụng, Faulk đã trở lại.
Faulk nhìn đồ ăn trên bàn, vội vàng dọn dẹp: “Đại thiếu gia, cậu thức dậy làm gì, cũng không gọi tôi! Thân thể không có gì đáng lo chứ!”
“Không phải tôi thấy anh không ở đây sao? Vừa rồi anh đi đâu vậy?” Mới bắt đầu công việc Faulk còn có chút ngốc, cha cũng sẽ không tùy thời tùy chỗ mang theo Faulk đến công ty, đều là mang mẹ theo.
Để Faulk ở nhà chăm sóc một mình hắn, nhưng hiện tại Faulk không ở đây, hắn có chút ngạc nhiên.
“Nhị thiếu gia ở công ty xảy ra chút chuyện, tôi đem văn kiện qua cho cậu ấy!” Faulk cung kính nói.
Tưởng Mộc Mộc gật đầu, nhìn điện thoại di động quen thuộc trên bàn, thuận miệng nói: “Đây là điện thoại của ai vậy?”
Faulk lắc lắc đầu, mặt nghi hoặc: “Không biết, nếu không tôi giúp đại thiếu gia tra một chút xem!?”
“Tùy tiện, không cần cho tôi, xem xem là của ai, người nào mất thì trả lại cho hắn là được rồi!” Tưởng Mộc Mộc ngồi trên sofa, dáng vẻ lười biếng.
“Vâng, đại thiếu gia!”
Faulk làm việc rất lưu loát, hai ba cái đã xong.
Tưởng Mộc Mộc cũng không hỏi người làm trong nhà đã đi đâu, di động của Đàm Thu Minh ở trong này, chỉ có thể nói rõ y không thoát khỏi liên quan với chuyện này.
Bây giờ hắn còn chưa thể sốt ruột đem Đàm Thu Minh tử hình ngay tại chỗ được, giống như đệ đệ hắn nói, nếu y đã đưa tới cửa, thì liền tiếp nhận, sau lưng y còn có người, muốn tìm được người sau lưng y thì trước hết phải chịu đựng.
“Faulk, anh biết lái xe không?” Tưởng Mộc Mộc nói.
“Đại thiếu gia nói loại xe nào, xe dị năng hay xe bình thường!”
“Cái nào cũng được!”
“Xe dị năng!”
“Đưa ta đến trường đi!”
“Vâng, đại thiếu gia!”
Tưởng Mộc Mộc cùng Faulk đến trường, trong phòng khách trống rỗng mới chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Đàm Thu Minh nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động của mình, sau đó từ cửa sau đi ra ngoài.
***
Xe dừng lại trước cổng lớn học viện hoàng gia, Tưởng Mộc Mộc xuống xe, nói với Faulk: “Faulk, anh về trước đi! Chụp hình mọi nơi trong nhà, giữ kỹ! Nhớ, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết, bất kỳ người nào vật nào! Với lại, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép bất luận kẻ nào vào nhà, trừ cha mẹ cùng Mộc Cận! Biết chưa?” Tuy rằng cảm thấy sẽ không có phát hiện gì, nhưng cho dù không có, hắn cũng muốn cẩn thận quan sát, tìm ra dấu vết.
“Vâng, đại thiếu gia!” Faulk mê mang, Faulk là quản gia Tưởng Trạch Thành an bài, công việc chủ yếu nhất chính là chăm sóc Tưởng Mộc Mộc, bây giờ Tưởng Mộc Mộc đến trường, nếu hắn đi rồi thì Tưởng Mộc Mộc phải làm sao bây giờ?
Trước đó bởi vì chuyện công ty của Tưởng Mộc Cận gấp gáp, hắn đi qua đi lại cũng không vượt quá ba mươi phút, nên không có để ý, cơ mà bây giờ ……
“Nghe lời tôi, anh có nhiệm vụ!” Tưởng Mộc Mộc nói xong, biến mất trong tầm mắt Faulk.
Faulk không biết rõ Tưởng Mộc Mộc muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo lệnh của hắn nhanh chóng lái xe trở về.
Cuộc thi so tài dị năng đúng hạn cử hành, trước đó Tưởng Mộc Mộc đã có phiếu báo danh, nhanh chóng tiến vào hội trường tranh tài.
Khán đài đầy người ngồi, còn có rất nhiều người đứng bên hành lang, Tưởng Mộc Mộc chen vào, tìm được vị trí của mình ngồi xuống quan sát trận đấu.
Mặc dù không thể tham gia cuộc thi rất đáng tiếc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn muốn xem cuộc tranh tài này như vậy, xem thế giới của dị năng giả một chút.
Thật ra thì, đời trước hắn cũng đã trải nghiệm qua thế giới của dị năng giả là như thế nào rồi, nhưng lúc đó cũng không để ý nhiều, nhiều nhất vẫn là theo Đàm Thu Minh đi khắp nơi.
Hiện tại hắn cảm thấy, có thể xem nhiều một chút đạt được nhiều kinh nghiệm một chút cũng là chuyện tốt, cho dù chỉ là quan sát cuộc thi, thì Tưởng Mộc Mộc cũng cảm thấy được không ít lợi ích.
Hiện tại đã qua phần giữa, gần như đã sắp đến hồi kết.
Tỷ thí dị năng lần này thật nhanh, người cũng ít, không có phô trương lớn như lúc trước, nên cũng rút ngắn được phần lớn thời gian.
Quảng trường rất lớn, ngồi ở khán đài không thấy rõ biểu hiện phía dưới, quảng trường chia làm mấy sân thi đấu, năm trận đấu đồng thời tiến hành.
Thứ bọn họ có thể nhìn thấy là hình ảnh 3D được chiếu ra.
Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, hình ảnh phát ra cũng tương đối rõ ràng, trực tiếp giống như nhìn người khổng lồ thi đấu.
So với tâm tình kích động khi tham gia cuộc thi lúc trước, lần này không tham gia cuộc thi nên ngược lại Tưởng Mộc Mộc bình tĩnh hơn rất nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm hình ảnh 3D lập thể chiếu ra trên quảng trường.
Người ở trên đó, Tưởng Mộc Mộc đều không nhận ra, nhưng quang cảnh đúng thật là rất đồ sộ.
Thời điểm thi vòng loại lọc nhân số cũng không có đồ sộ như vậy, bây giờ 300 người thông qua vòng loại đang tiến hành tỷ thí dị năng, Hắc Mập Mạp cũng thông qua.
Đang ngồi ở ba trăm chỗ ngồi được chừa ra phía trước kia chính là những học sinh thông qua vòng loại, Tưởng Mộc Mộc thở dài, e rằng sau này hắn cũng không có cơ hội ngồi ở chỗ đó.
Cho dù có cái quy tắc làm đại diện, thì cũng không có ai tình nguyện để hắn làm đại diện, bởi vì hắn là phế vật! Trừ khi kỳ tích phát sinh!
Ánh mắt Tưởng Mộc Mộc trở lại sân thi đấu, lúc này năm trận đấu đều đã đến hồi cao trào, tràng diện vô cùng hoành tráng, tuyệt chiêu gì cũng đều xuất ra, các dị năng giả hầu như đều là cấp sáu cấp bảy.
Trận đấu chính là sắp xếp như vậy, lúc đầu năm sân thi đấu cùng tiến hành, sau đó sân nào kết thúc trước liền tạo thành một đôi ra sân tiếp, tuy nói không có đặc biệt yêu cầu thời gian, nhưng mà một trận đấu sẽ không vượt quá ba giờ.
Thậm chí có người hơn mười giây đã giải quyết, đây đều là những trận đấu thực lực cách xa không hề mất thời gian.
Nói ví dụ như, Vương Trữ vừa mới đi xuống lại đi lên đấu trận tiếp theo kia. Trừ trận bán kết cùng chung kết, hắn gần như là nháy mắt giết địch.
Năm học này của bọn họ Vương Trữ vẫn luôn là thứ nhất, mặc dù từng đấu thua Tưởng Mộc Cận có chút ảnh hưởng, nhưng nhân khí của hắn vẫn tăng vọt như trước, vừa ra sân, khán đài liền như ong vỡ tổ thét chói tai, cả nam lẫn nữ đều có, nữ chiếm đa số.
Tưởng Mộc Mộc không nhịn được che kín lỗ tai.
Một nam sinh ngồi bên cạnh hắn hình như cũng là fan của Vương Trữ, vừa thấy dáng vẻ Tưởng Mộc Mộc không đem thần tượng của hắn ta để trong mắt liền nổi giận.
Hắn ta tức giận trợn mắt nhìn Tưởng Mộc Mộc một cái, Tưởng Mộc Mộc quay đầu lại lúng túng cười cười, kết quả dọa hắn ta sợ từ trên ghế té xuống.
Vẻ mặt Tưởng Mộc Mộc khó hiểu nhìn hắn ta, hình thể to lớn, ngũ quan tuấn lãng, mặc dù không phải rất tuấn tú, nhưng vẫn coi như là một anh đẹp trai, trên đầu cột một dải băng, viết “Vương Trữ tất thắng”, nhưng trong đôi mắt mang theo một tia tà khí, hiện tại lại thêm một tia khủng hoảng.
Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, hình như đã gặp qua hắn ta ở nơi nào rồi, nhưng mà lại không nhớ nổi.
Hơn nữa, người này sợ hắn như vậy, chẳng lẽ trên mặt hắn có cái gì đó dọa người à? Hắn sờ mặt mình một cái, lại dùng mặt kính điện thoại di động soi một chút, không có gì cả, giống hệt như bình thường!
Cơ mà người này đang sợ cái gì?
Chẳng lẽ hắn đã làm chuyện xấu gì với hắn ta sao?
Vẻ mặt người nọ hoảng sợ nói: “Tưởng ….. ngươi, sao lại là ngươi …… ngươi ……”
Lời còn chưa nói xong hắn ta đã lảo đảo chạy đi, giống hệt như gặp quỷ vậy, đúng nghĩa chạy trối chết: chẳng lẽ mình thật sự đã làm cái gì với hắn ta hả?
Tưởng Mộc Mộc cũng không có để ý, cảm thấy chắc là đối phương nhận lầm người đi?
Hắn vẫn luôn an an phận phận, hơn nữa thoạt nhìn hắn sẽ bắt nạt người ta sao?
Lúc này Tưởng Mộc Mộc cũng không phát hiện, ánh mắt Vương Trữ đột nhiên quét qua mặt hắn, trong một đám người xem tìm được hắn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Đợi Tưởng Mộc Mộc quay đầu lại, Vương Trữ dời tầm mắt đi, nhanh chóng tập trung tinh thần.
Lần này, dường như hắn càng ra sức hơn, đừng nói mấy phút, gần như là trong vòng ba chiêu liền đem người giải quyết, thời gian không vượt qua mười giây, đối phương nằm trên đất, không thể tin nhìn hắn, vốn cho là còn có thể luận bàn với Vương Trữ một chút, kết quả vừa lên tới liền bị miểu sát.
Quá nhanh, không ai thấy rõ ràng động tác của hắn, hắn đã thắng.
Tưởng Mộc Mộc ngây ngốc nhìn, vốn tưởng rằng có thể xem hắn thi đấu nhiều hơn, học tập chiêu thức của hắn một chút, kết quả còn chưa phản ứng kịp, tranh tài đã kết thúc.
Ánh mắt Vương Trữ nhìn qua đây, cùng tầm mắt của Tưởng Mộc Mộc đụng nhau một cái.
Tưởng Mộc Mộc ngây ngẩn cả người, hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]