Chương trước
Chương sau
TSCPTĐK - Chương 248
Chương 248: Người xin giúp đỡ
"Hai người của bộ lạc khác kia thật càn rỡ!" Jesse không vui mắng.
Khải Phong thở dài: "Tuy rằng càn rỡ một chút, nhưng thực lực của bọn họ thật sự không tồi."
"Thực lực không tồi, nhân phẩm liền không được, con khỉ gầy kia cư nhiên bắt cóc học đồ hiến tế, hắn chẳng lẽ không biết đây là chuyện li kinh phản đạo cỡ nào sao?" Jesse khinh thường nói.
Khải Phong cười khổ, thầm nghĩ: Cái thứ nhân phẩm này, nào có quan trọng bằng sống sót a!
Thời điểm Tân Đa Lôi ở trong bộ lạc vẫn luôn âm âm u u, người cũng gầy gầy, bây giờ mới qua có mấy tháng, liền béo một vòng, nhìn cũng rất có tinh thần, còn trở thành cường giả đồ đằng, vừa thấy liền biết cuộc sống không tồi.
Cường giả đồ đằng a! Bên trong bộ lạc có bao nhiêu dũng sĩ tốn hết công sức muốn trở thành dũng sĩ đồ đằng, cả đời lại chỉ có thể làm một dũng sĩ bình thường, Tân Đa Lôi mới bao nhiêu tuổi đã là dũng sĩ đồ đằng, tương lai khẳng định sẽ còn lợi hại hơn cả Fred.
"Cái tên gầy yếu kia cư nhiên khinh thường hiến tế của bộ lạc chúng ta, thật sự quá đáng!" Jesse nhíu chặt mày nói.
Khải Phong cười cười, không nói gì, học đồ hiến tế kia liên tiếp giải quyết hai vấn đề mà hiến tế của bộ lạc không giải quyết được, có thể thấy được vẫn có chút trình độ.
Kiếm Long mang thai dễ đối phó hơn đầu Kiếm Long thân thể cường tráng kia nhiều, đám người Tân Lực tốn công mất sức một phen, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Kiếm Long khổng lồ bị vác về bộ lạc, tức khắc khiến cho một chúng người trong bộ lạc hân hoan không thôi.
Tộc trưởng triệu tập mọi người phân thịt cùng máu huyết long, trên dưới bộ lạc đều vui mừng.
"Máu của Kiếm Long này không tồi!" Khải Phong nói.
"Đúng là không tồi, chỉ là không nhiều lắm!" Già Đạt than thở.
"Phẩm chất máu của đầu Kiếm Long mà bọn Fred giết càng tốt hơn."
Già Đạt gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa, bọn họ còn ít người."
"Thực lực của Fred hiện tại thật sự là kinh người." Khải Phong nhịn không được nói.
"Fred còn chưa tính, ngay cả Tân Đa Lôi cũng là dũng sĩ đồ đằng." Già Đạt tràn đầy hâm mộ.
Đại khái là ánh sáng của Fred quá thịnh, trước đây thực lực của Tân Đa Lôi trong bộ lạc cũng không được nhiều người để ý lắm, người trong bộ lạc không nghĩ tới Tân Đa Lôi nhanh như vậy liền trở thành cường giả đồ đằng.
Khải Phong nhìn tuyết rơi ngoài nhà: "Mùa đông này chỉ sợ không dễ qua lắm, nếu huynh đệ Fred có thể trở về thì tốt rồi, hai dũng sĩ đồ đằng, đối với bộ lạc mà nói chính là đại trợ lực."
Già Đạt thở dài: "Ta thấy không chỉ Fred, Tân Đa Lôi hình như cũng rất có khúc mắc với bộ lạc."
Khải Phong gật đầu: "Hình như vậy!"
"Cái tên bắt cóc học đồ hiến tế kia vóc dáng thật đúng là nhỏ, thật không biết một tiểu nhân như hắn làm sao lại được học đồ hiến tế ưu ái." Già Đạt nghi hoặc nói.
............
Tân Lực ở trong phòng của hiến tế, sắc mặt u sầu.
"Rất nhiều người trong bộ lạc đều đang đàm luận về đám người Fred!" Tân Lực sắc mặt khó coi nói.
Hiến tế Ốc La nhắm mắt lại: "Ta đã nói rồi, sớm nên thiêu chết Fred."
Tân Lực tiếc nuối than thở: "Đúng vậy! Không nghĩ tới nhất thời mềm lòng lại tạo thành nhiều cái sai như vậy." Bên trong bộ lạc có không ít tiếng hô muốn tìm Fred trở lại, rất nhiều người đều cảm thấy, hắn quá khắt khe với huynh đệ Fred.
"Học đồ hiến tế kia các ngươi từng gặp qua chưa?" Ốc La hỏi.
So sánh với Fred, Ốc La càng lo lắng về học đồ hiến tế kia hơn, Ốc La cảm thấy, vì học đồ hiến tế này, rất nhiều người trong bộ lạc hình như đã bắt đầu nghi ngờ hắn, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Tân Lực gật đầu: "Đã gặp qua, hình như rất trẻ tuổi."
"Hiến tế là người phụng dưỡng thần, cần thiết bảo trì thân thể thuần tịnh, không biết tên kia suy nghĩ cái gì, cư nhiên cùng người khác tư bôn!" Ốc La khinh thường hừ một tiếng.
Tất cả hiến tế đều có thể hiểu một ít y thuật, có thể xem như y sư, nhưng không phải tất cả y sư đều là hiến tế, dưới tình hình chung, những thứ mà hiến tế hiểu nhiều hơn y sư nhiều.
"Đúng vậy! Tên kia khẳng định là một người dâm đãng thành tánh, cũng không biết là từ bộ lạc nào chạy ra, cư nhiên bộ lạc kia còn không có bắt người về thiêu chết." Tân Lực chán ghét nói.
Tân Lực thầm nghĩ: Nếu bộ lạc Phi Hổ có học đồ hiến tế chạy trốn như vậy, hắn nhất định bắt người về thiêu chết, nhưng Kỳ Thiếu Vinh không phải là người của bộ lạc bọn họ, bộ lạc Phi Hổ bọn họ không quản được đối phương.
............
Kỳ Thiếu Vinh nhìn tuyết rơi ngoài sơn động, than thở: "Tuyết hình như càng rơi càng lớn!"
Mộ Đình Hiên bưng một chén máu tới cho Kỳ Thiếu Vinh, "Thiếu gia, uống chút máu làm ấm người."
Kỳ Thiếu Vinh không có cự tuyệt ý tốt của Mộ Đình Hiên, ở nơi này lâu dài, Kỳ Thiếu Vinh uống máu càng lúc càng quen thuộc.
Tân Đa Lôi nhìn tuyết ngoài sơn động, nói: "Mùa đông năm nay hình như lạnh hơn năm rồi không ít."
"Phải vậy không?" Kỳ Thiếu Vinh nói thầm.
Tân Đa Lôi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Nếu mưa tuyết kéo dài, sẽ có rất nhiều chuyện không tốt phát sinh." Lôi Mông nói.
Kỳ Thiếu Vinh tò mò hỏi: "Chuyện không tốt, tỷ như?"
"Tỷ như bộ lạc thiếu đồ ăn, sẽ có rất nhiều người chết đói, tỷ như dã thú thời gian dài không có đồ ăn, sẽ mạo hiểm tập kích bộ lạc."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Như vậy sao! Không chừng bộ lạc Phi Hổ cũng sẽ bị dã thú tập kích."
Tân Đa Lôi ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh nhún vai: "Nhìn ta như vậy làm gì, ta nói giỡn."
"Như vậy cũng có khả năng, bất quá, không liên quan đến chúng ta, chỉ cần dã thú không tập kích tới chỗ chúng ta là được rồi." Tân Đa Lôi cười nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Tuy rằng thời tiết có hơi lạnh, nhưng mấy người Trang Hạo cùng Fred vẫn chạy nhảy khắp nơi.
Kỳ Thiếu Vinh uống rượu thuốc, nói: "Rượu này thật không tệ!"
Tân Đa Lôi gật đầu: "Đúng là không tệ."
Mặt Tân Đa Lôi bị rượu huân hồng, ánh mắt lóe lóe, "Bên trong bộ lạc chỉ có hiến tế, tộc lão mới có thể uống rượu, ta vẫn là lần đầu tiên uống, uống ngon thật, khó trách rượu lại là lễ vật dâng cho thần."
Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Tân Đa Lôi: "Tiểu hài tử, không cần uống rượu!"
Tân Đa Lôi cố gắng giải thích: "Ta không phải tiểu hài tử, ta là người lớn."
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt: "Tiểu quỷ, ngươi mới mười ba tuổi, giả người lớn cái gì!"
"Có người trở lại." Mộ Đình Hiên nói.
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt, nhìn ra ngoài: "Ca ngươi hình như lại nhặt thêm hai người về, ca ngươi muốn làm cái gì a?"
Tân Đa Lôi: "......"
............
Trang Hạo đi đến, Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không biết! Có người sinh bệnh, bạn lữ của hắn cầu ta cùng Fred cứu hắn." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: "Hắn cầu các ngươi, sau đó, các ngươi liền mang người về......"
Trang Hạo nhún vai, bất đắc dĩ buông tay: "Không ném được a!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Y sư đại nhân!" Khảo Tư đi theo Trang Hạo tới đây, vừa nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh liền quỳ xuống.
"Y sư đại nhân, ngài làm ơn cứu bạn lữ của ta đi, hắn bị bệnh đã rất nhiều ngày, ăn cái gì cũng không vào." Khảo Tư nôn nóng dập đầu với Kỳ Thiếu Vinh nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn tráng hán khóc một đống nước mắt một đống nước mũi, cảm thấy thật sự không tiếp thu nổi.
Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ thở dài, nhìn người bị bao trong da thú, nói: "Buông ra, để ta đi xem xem."
Tráng hán nghe vậy tràn đầy vui sướng đặt người lên tảng đá bên cạnh.
Bên trong da thú là một nam tử đối với dân bản địa mà nói thì có chút gầy yếu, nhưng so với Kỳ Thiếu Vinh mà nói thì vẫn có chút cường tráng.
"Bị thương nhiễm trùng a!" Kỳ Thiếu Vinh nhìn miệng vết thương của Lao Kỳ nhíu mày lại.
Khảo Tư khẩn trương nói: "Hắn đã sốt rất nhiều ngày."
Khảo Tư thấy Kỳ Thiếu Vinh nhíu chặt mày, lo lắng hỏi: "Lao Kỳ sẽ không có việc gì đi?"
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu, ác liệt nói: "Chết chắc rồi, chết chắc rồi, hắn sắp chết, phỏng chừng chỉ còn một cơ hội sống sót."
Khảo Tư sắc mặt tái nhợt đi: "Y sư đại nhân, ta biết ngài có bản lĩnh nhất, ngài cứu hắn đi, cứu hắn đi, chỉ cần hắn có thể tốt lên, ta làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài muốn cái gì, ta liền giúp ngài làm cái đó, cả đời nguyện trung thành với ngài."
Kỳ Thiếu Vinh phiền muộn thở dài: "Ai! Ngươi không biết, ta quả thật có bản lĩnh, bất quá, bản lĩnh của ta là dụ dỗ soái ca của bộ lạc, mà không phải cứu người!"
Khảo Tư tràn đầy khiếp sợ nhìn Kỳ Thiếu Vinh, tựa hồ không nghĩ tới Kỳ Thiếu Vinh lại có thể nói ra lời nói kinh thế hãi tục như thế.
"Loại tình huống như hiện tại này, ta chính là lòng có dư mà lực không đủ!"
Khảo Tư run rẩy nói: "Y sư đại nhân, ngài giúp ta đi."
"Nếu như ta ra tay, hắn chỉ còn một phần mười cơ hội sống sót, ngươi xác định muốn ta ra tay sao?" Kỳ Thiếu Vinh lười biếng nhìn Khảo Tư hỏi.
Khảo Tư nhìn Lao Kỳ sốt đến đỏ bừng mặt, tuyệt vọng nói: "Thỉnh y sư đại nhân ra tay."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Vậy được rồi, ngươi ra ngoài đi, lấy chút nước ấm tới đây."
Tân Đa Lôi nhìn Khảo Tư rời đi, hồ nghi hỏi: "Y sư đại nhân, bệnh của Lao Kỳ nặng như vậy sao? Ta thấy bệnh của hắn hình như không có nặng như của ca ca ta trước đây! Hắn cư nhiên chỉ có một phần mười cơ hội sống sót."
"Bệnh của hắn cũng không quá nghiêm trọng." Kỳ Thiếu Vinh nhàn nhạt nói.
Tân Đa Lôi tràn đầy khó hiểu: "Vậy sao ngươi lại nói với Khảo Tư như vậy? Ta thấy hắn sắp khóc, hắn đã khóc......"
"Hắn quấy rầy ta uống rượu, ta không cao hứng......" Kỳ Thiếu Vinh buồn bực nói.
Tân Đa Lôi: "......" Y sư đại nhân thật là, cố tình làm người ta sốt ruột.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi trợn mắt há hốc mồm, thúc giục: "Đứng đó làm gì, tránh ra, ta thay hắn xử lý một chút."
"Đa tạ y sư đại nhân, ngươi đúng là người tốt." Tân Đa Lôi nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười nhạo một tiếng: "Ta cũng không phải là người tốt cái gì, ta là đại phôi đản (trứng thối)."
Tân Đa Lôi: "......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.