Edit: Tiểu NgânBeta: Tiểu TuyềnÔn Uyển không biết Bạch Thế Niên có nhiều khúc mắc tới như vậy, nànghiện còn đang ở Ôn Tuyền thôn trang tính toán làm sao có thể ăn được một năm mới không giống với người khác.
Chân Chân biết Ôn Uyển lại một mình ở Ôn Tuyền thôn trang trải quanăm mới thì rất khổ sở: “Chàng nói xem, làm sao mỗi khi tới lễ mừng nămmới thì Ôn Uyển lại bỏ chạy lên Ôn Tuyền thôn trang thế? Chỉ có một mình ở thôn trang cô độc một mình thì đáng thương biết bao nhiêu.”
“Thái y nói, bệnh của muội ấy phải ngâm Ôn Tuyền mới có lợi, thân thể của nàng mới sớm ngày khôi phục được. Đây là chuyện không cách nào thay đổi, muội ấy không phải ở thôn trang tới một năm mới có thể dưỡng tốtđược thân thể hay sao?” Thượng Đường cũng cảm thấy không tốt nhưng hắnkhông có biện pháp nào khác, hơn nữa hai nhà hôm nay ở trên mặt luậtpháp không còn quan hệ gì, càng phải nên đi lại nhiều mới tốt!
“Hazz, Ôn Uyển đáng thương. Chàng không biết đâu, trước đây thiếp nắm tay nàng thì tay kia cũng lạnh như băng. Lúc trước nàng cứ tới thờitiết này thì tay kia cũng nóng hôi hổi. Mặc dù thái y nói chỉ cần điềudưỡng tốt thì qua chừng hai năm nữa là có thể khỏi hẳn nhưng thêm hainăm nữa Ôn Uyển đã hai mươi tuổi mất rồi. Hoàng thượng cũng thiệt là,làm sao còn để cho nàng phải mệt nhọc như vậy, rõ ràng thân thể Ôn Uyểnkhông tốt mà còn để cho nàng quản nhiều chuyện làm gì? Thật sự rất mệtmỏi đấy.” Chân Chân nửa oán trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295677/quyen-5-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.