Edit: Tiểu NgânBeta: Tiểu TuyềnÔn Uyển ngồi trong xe ngựa ấm áp như mùa xuân, lại được ăn điểm tâmthơm ngào ngạt và uống trà sâm, nửa điểm cũng không đề cập tới Văn Dược. Một bộ dáng thoải mái sung sướng khiến cho những người bên cạnh cảmthấy chấn động lớn. Ôn Uyển ở trên phương diện ăn uống soi mói tới không gì sánh được, chính vì thế nên đầu bếp ở trong phủ quận chúa đều có thể sánh ngang được với đầu bếp cao cấp nhất ở Ngự thiện phòng. Người bêncạnh toàn bộ được lợi.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển nhàn nhã không thèm để tâm thì nói: “Quận chúa,nô tỳ thấy Văn tướng quân kia thật ra cũng không tệ lắm đâu, quận chúangười thật sự không nghĩ tới ?”
Ôn Uyển đưa tay véo một chút điểm tâm ở trong đĩa tráng men rồi đưatới trước mặt hai người, hai người mỗi ngươi cầm một miếng. Ôn Uyểnkhông phải là người hẹp hòi, chỉ cần nàng có gì thì hai người cũng đềucó được. Thu cái đĩa lại rồi đặt lại trên bàn: “Hạ Ảnh, ngươi thật không có ánh mắt. Nam nhân kia mà ngươi cũng để ý?”
Hạ Ảnh ngạc nhiên: “Tại sao? Nô tỳ cảm thấy là rất tốt mà.”
Hạ Dao ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Ôn Uyển.
Ôn Uyển coi như không nhìn thấy ánh mắt này, hừ một tiếng, thật giống như là nói tốt tới như thế nào thì đối với nàng cũng không có một cọnglông quan hệ gì. Bộ dáng lão luyện nắm chặt trà dưỡng sinh trong tay từtừ uống, thật ra thì trong lòng không tự chủ được mà so sánh Văn Dượcvới Bạch Thế Niên. Ừ, Hạ Dao nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295675/quyen-5-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.