Màn đêm từ từ phủ xuống, bên ngoài Điện Dưỡng Hòa , không có lấy mộttiếng vang. Yên tĩnh đến làm người ta phải sợ hãi. Ánh trăng từ cửa sổxuyên qua rèm lụa, chiếu lên trên mặt đất. Càng lộ ra vẻ cô tịch và lạnh lẽo. Cái bóng cô đơn của Ôn Uyển, in trên mặt đất, nhìn lên trên, thêlương đến không thể diễn tả.
Mỗi một phút trôi qua, trái tim Ôn Uyển lại chìm xuống một phút. ÔnUyển nắm lấy tay của hoàng đế, đôi tay kia thô như vậy, chai sạn dầy như vậy. Trước đây nàng cầm bao nhiêu lần, lại chưa từng có bi thương nhưlần này.
Mọi người chỉ có lúc sắp mất đi mới biết, chính mình đã sai sót cáigì. Mười năm này, một mực yên lặng ở sau lưng che chở nàng, sủng áinàng, chìu theo nàng, vẫn luôn là cậu hoàng đế. Mà nàng còn cùng hắn ầmĩ, thiếu chút nữa khiến cho người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng. Nếunhư cậu hoàng đế thật sự không còn, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng có thể chạy trốn ra nước ngoài. Nhưng nàng đã không còn có nhà nữa rồi.không có người yêu thương lo lắng nữa rồi.
Thời gian chậm rãi qua đi, Ôn Uyển nhìn đêm tối sắp qua, bình minhsắp đến. Nghĩ đến lời Vương thái y nói trước hừng đông nếu cậu hoàng đếkhông có tỉnh lại, thì sẽ không tỉnh lại nữa. Ôn Uyển lòng đau như daocắt. Không được, cậu nhất định phải tỉnh lại.
Ôn Uyển nghĩ đến cậu hoàng đế thực sự đi rồi, trên đời chỉ còn lại có một mình nàng. Mình lại sắp trở thành cô nhi, một mình cô đơn lẻ loiđối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295600/quyen-5-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.