Edit: Anh Ngọc
Thải Y bị bắt lại đây thì đã biết chính mình chạy trời không khỏi nắng “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không thấy rõ tình huống ngay lúc đó, lúc ấy nô tỳ bị dọa sợ, cầu xin hoàng thượng khai ân, cầu xin Quận chúa khai ân.” Bốn phía tất cả đều là thị vệ, cho dù nàng muốn tự sát đều tự sát không được, trừ phi nàng muốn liên lụy người nhà.
Thải Y vừa nói xong, thì mười hai người phía dưới, tất cả đều cầu xin tha thứ “Hoàng thượng khai ân, Hoàng quý Quận chúa khai ân. Hoàng thượng khai ân, Hoàng quý Quận chúa khai ân.” Một mảnh cầu xin thê lương, mà thị vệ bốn phía đang đứng, phảng phất như tượng điêu khắc.
Hoàng đế giống như không nghe thấy những lời khẩn cầu ki, trên mặt vẫn nhàn nhạt. Nhìn Ôn Uyển còn đang sững sờ, thì khẽ thở dài một tiếng. Ông không thể để cho Ôn Uyển cũng dưỡng thành tính tình giống Phúc Huy, nếu không thì không phải là thương nàng, mà là hại nàng. Cho nên, kiềm chế không đành lòng ở đáy lòng, lòng dạ sắt đá nói “Ôn Uyển, những người này vu hãm cháu, cho nên ông ngoại đưa bọn họ tất cả đều giao cho cháu, do cháu xử trí.”
Ôn Uyển mờ mịt nhìn hoàng đế, lại mờ mịt nhìn mười mấy người quỳ trên mặt đất. Trong đầu quanh quẩn lời hoàng đế nói…, giao cho nàng xử trí. Giao cho nàng xử trí như thế nào. Giết các nàng sao? Nghĩ tới đây, Ôn Uyển run lên vài cái. Nhìn hoàng đế cầu cứu, hi vọng hoàng đế có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1295148/quyen-2-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.