Edit: Pthu
“Ngươi nói gì? Ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn gì, nương ta là chánh thê. Là thê tử nghiêm chỉnh của cha ta, đã vào gia phả rồi đấy. Ngươi đang nói hươu nói vượn gì, người tới, kéo ra ngoài cho ta, loạn côn đánh chết.” Thanh San đang đỏ mắt, mất đi cả lý trí.
Không nói đến Thanh San, Ôn Uyển cũng không biết cơ đấy. Nàng ban đầu cho rằng bởi vì là nữ nhi của công chúa, được hưởng đặc quyền, nhưng không biết, An thị còn không phải là chính thê. Cái này, việc vui lớn rồi. Rốt cuộc cũng rõ ràng, tại sao cậu không lo lắng mình ở nơi đây bị nữ nhân này làm khó dễ.
“Ngươi đây là có ý gì?” Thượng Kỳ năm nay mười tuổi rồi, so với Than San trầm ổn hơn nhiều.
“Công chúa không còn, phò mã có thể tái giá, nhưng không được làm chánh thê, đây cũng là luật pháp.” Ôn Uyển mở to mắt, còn có luật pháp như vậy. Cái này đối với mình, thật là lợi ích rất lớn.
Trong lòng Ôn Uyển âm thầm cầu khấn đối với ông trời, cảm tạ ông trời ưu ái .
“Ngươi nói bậy, không thể nào.” Thanh San thấy cha mẹ không nói tiếng nào, lập tức luống cuống. Đích nữ cùng thứ nữ, đây chính là khác biệt giữa một trời một vực. Chính nàng thường xuyên nhạo báng mấy phòng thứ nữ khác, bây giờ nếu cho bọn họ biết, sau này, mình làm sao có mặt mũi làm người.
“Có phải nói bậy hay không, phò mã gia rõ ràng nhất.” Cố ma ma không chút phật lòng.
Bình Hướng Hi an tĩnh một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1294949/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.