Ôn Uyển chỉ chỉ Liên Tử, Xuân Hoa để cho Liên Tử đi ra phía trước. Ôn Uyển ở tại vị trí lấy trâm bảo thạch quý giá xuống, còn có hai vòng vàng trên tay; đưa cho nàng, gật đầu. Xuân Hoa nhận lấy đưa cho Liên Tử.
“Tiểu thư ban thưởng cho ngươi, nói cho ngươi làm đồ cưới.” Xuân Hoa nói
Liên Tử vô cùng cảm động, cũng không già mồm cãi láo, đưa hai tay nhận: “Tạ tiểu thư ban thưởng.”
Ôn Uyển nhìn nàng nhận, cảm thấy buồn cười. Mình luôn nhận đồ của người khác cho, cũng nên trả lại nhân tình. Có tiền đúng là tốt, tùy tiện cho vài món, đủ để người ăn được mấy năm thậm chí cả đời.
“Ngươi, đi lên.” Xuân Hoa chỉ chỉ Kiều Tú Nương.
“Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng. Dân phụ tội đáng chết vạn lần, cầu xin tiểu thư tha mạng, cầu xin tiểu thư tha dân phụ một cái mạng ti tiện. Cầu xin tiểu thư tha mạng a.” Kiều Tú Nương vừa nói vừa dập đầu, cái trán dập đầu đến chảy máu.
Ôn Uyển nghĩ hay là thôi đi, nhưng ngược lại nghĩ tới, nếu cứ như vậy mà thôi, nói không chừng, sẽ bị người ta cho là đạo đức giả: “Quận chúa nói, trước kia ngươi đánh nàng , tất cả đều trả gấp bội cho ngươi, ngươi có oán hận câu nào không?”
“Tạ tiểu thư khai ân, Tạ tiểu thư khai ân. Dân phụ không có câu nào oán hận.” Nói xong, không cần người khác đánh, chính nàng tự đánh miệng mình. Mỗi một cái đều dùng hết khí lực mà tát.
Ôn Uyển nhìn nàng tát bảy cái, mặt cũng sắp thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1294935/quyen-1-chuong-33.html