Ôn Uyển bị Trịnh vương ôm, vừa giương mắt nhìn xung quanh, trên mặt đất lót gạch màu xanh, một đường thẳng tắp đều là gạch màu xanh, không giống ở Triệu vương phủ, trên mặt đất đều là đá cẩm thạch thượng hạng. Bốn góc đều là những cây tùng cao ngang nhau, hình dạng xấu xí. Vòng vo một hồi, là một mảnh núi giả, phía trên có nước chảy xuống, trên núi giả còn có đình đài. Đi thêm mười phút đồng hồ nữa, ánh mắt Ôn Uyển hiện lên một chút sáng. Bên trong có nhiều loài hoa đầy màu sắc, hiện tại là tháng sáu, muôn hồng nghìn tía, mùi thơm ngát hương, cảnh đẹp ý vui.
“Phụ vương.” Một người cao lớn khoảng một mét rưỡi, chừng mười một mười hai tuổi, bé trai lớn lên cùng Trịnh vương có năm phần giống nhau ra đón.
Nhìn Trịnh vương ôm cô bé, hỏi, đây chắc là biểu muội của mình Ôn Uyển. Ôn Uyển gật đầu, chỉ chỉ dưới đất, Trịnh vương đem nàng để xuống. Hướng nam tử phúc thân (cúi chào). Trịnh vương nhìn Ôn Uyển lễ tiết, cười cười.
“Đây là đại biểu ca của cháu, nếu có chuyện gì cần nhưng tìm không thấy cậu, cháu có thể đến tìm đại biểu ca.” Vừa nói vừa đi vào. Ôn Uyển chạy theo, lôi kéo tay Trịnh vương. Trịnh vương nhìn nàng một cái, nắm tay nhỏ bé của nàng. Hai người tay trong tay đi qua vườn hoa, vào nhà giữa.
Trịnh thế tử ngạc nhiên không thôi, phụ vương mình bình thường rất nghiêm cẩn, lãnh mạc, chưa bao giờ cho huynh muội bọn họ một sắc mặt tốt. Mới vừa rồi nhìn phụ thân ôm Ôn Uyển đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-on-uyen/1294931/quyen-1-chuong-29.html