Trong đại đường vương phủ, tân khách ngồi đầy, phần lớn đều là quý khách tới vì mặt mũi vương gia, cũng có người của Phụng Túc sơn trang, Lạc Dực, Minh Liệt… ngay cả Nhiên Thiên cũng tới, ai nấy đứng đó, trên mặt không có nửa điểm vui vẻ, toàn bộ là lo lắng!
Sao lại thế này…
Tuy Lạc Dực hận tên nam nhân Triển Phi Dương đó, nhưng lúc này nhìn Thẩm Lăng Vân đứng chính giữa, trong lòng là đau lòng nói không nên lời.
Vì nam nam bái đường, cho nên cho dù thân là vương phi, Thẩm Lăng Vân cũng không cần phải che đầu, chỉ mặc một thân hồng bào nhỏ hơn Phụng Thiên Vũ, vô cùng hợp người, chỉ là trên gương mặt tái nhợt đó, căn bản không nhìn thấy nụ cười nào.
“Chúng ta cướp Lăng Vân đi… tiếp tục như thế, thật sự sẽ thành đưa dê vào miệng cọp!”
__ Minh Liệt siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói bên tai người yêu.
Nhưng bị Lạc Dực ấn lại… Lăng Vân làm thế, nhất định có lý do của y, Lăng Vân đứng đó bái thiên địa, bái phu quân, nhưng ánh mắt trống rỗng không có ý muốn cầu cứu họ…
Nôn nóng làm loạn sẽ lỡ đại sự!
Khi người chủ trì lên tiếng “Lễ thành__”
Đối với người cổ đại, Thẩm Lăng Vân bắt đầu từ lúc này chính là người của tam vương gia Phụng Thiên Vũ, nhưng trong đầu Thẩm Lăng Vân, lại bận tâm những thứ này sao?
Phi Dương… Phi Dương… cái tên độc nhất vô nhị đó, khiến nước mắt sỉ nhục tuy quẩn quanh trong hốc mắt, lại không hề rơi xuống.
Bái đường xong, Phụng Thiên Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/754454/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.