“Minh Liệt…”
“Minh Liệt!”
Nhiên Thiên và Thẩm Lăng Vân gần như đồng thời phát hiện trong căn phòng tối tăm, tình huống không đúng, khẩn cấp lao vào, xém chút đã bị kẹt lại ở cửa_
“Minh Liệt, ngươi đừng gấp… ai làm? Lẽ nào là Lạc Dực? Ngươi nói đi! Ngươi đừng dọa chúng ta…
Đã gần tối, trong lòng không điểm đèn, Thẩm Lăng Vân ôm lấy Minh Liệt đang co ro trong góc tường… lập tức cơn giận buồn bực gì đó đều ném ra sau đầu, chỉ còn lại đau lòng nồng đậm.
Minh Liệt không ở trên giường, mà bị ném trên mặt đất lạnh lẽo, co ro ở góc tường… tóc tai tán loạn, ánh mắt ngây dại, nhưng sớm đã nước mắt đầy mặt, xung quanh là y phục bị xé rách hỗn loạn, Minh Liệt thân không tấc vải, toàn thân đầy thương tích, giữa hai chân còn có không ít bạch trọc nam nhân lưu lại, cùng máu lầu đầu hòa vào nhau… ngay cả mặt đất xung quanh, cũng dính đầy vết máu, thảm không nỡ nhìn.
… Kẻ mù cũng có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì! Hơn nữa tuyệt đối không phải là một hồi hoan ái hai bên tình nguyện, mà là một hồi lăng nhục táng tận lương tâm! Minh Liệt thậm chí không được ôm lên giường, trực tiếp bị ấn trên mặt đất lạnh lẽo xâm phạm. Mặt Minh Liệt cũng xưng to, dấu tay đỏ rực ịn trên gương mặt tái nhợt, rõ ràng không chỉ bị cường bạo, mà còn bị người đánh…
Nơi này là Phụng Túc sơn trang, người ngoài không thể nào vào làm chuyện này, lại nói Minh Liệt cũng không ăn chay, người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/754443/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.