Chương trước
Chương sau
Chỉ tiếc cao thủ quá chiêu, tay nhanh hơn lời… Thẩm Lăng Vân nghe thấy tiếng kêu của Phụng Thiên Lam quay đầu lại, sớm đã không còn kịp.
“Ưm…”
Sau lưng chợt đau, tiếp theo toàn thân tê dại… rốt cuộc mới phát hiện, đối phương thế nhưng dùng đầu ngón tay trái vận khí điểm huyệt đạo của y, mà thanh kiếm mô phỏng kiếm y, chẳng qua chỉ dùng để làm y phân tâm!
Tên này… thuận tay trái!
Hơn nữa đầu ngón tay phóng khí… khiến y nhớ tới tuyệt chiêu lục mạch thần kiếm của Đoàn Dự trong tiểu thuyết võ hiệp!
Đùa gì chứ!
Nhưng Thẩm Lăng Vân hiện tại có khổ não cũng không còn kịp, ngay khi thân thể nặng nề ngã xuống, một thân người màu vàng cam đột nhiên từ dưới nhảy vọt lên, ôm y vào lòng, mới tránh cho y ngã đập đầu xuống sàn.
Thẩm Lăng Vân nhìn kỹ, thấy tam vương gia, không khỏi khổ não.
Mà Chân Hổ thì lặng lẽ lùi sang một bên… thật ra hắn cũng sẽ không để Thẩm Lăng Vân ngã đập đầu, dù sao đây là bảo bối của tam vương gia, chuyện ôm lấy hắn làm không được, chỉ là khi Thẩm Lăng Vân sắp ngã xuống, hắn thấy tam vương gia muốn xuất thủ, tự nhiên sẽ không có chuyện đi giành.
Phụng Thiên Vũ xuất thủ như thế, cũng đại biểu trận này đã kết thúc, Thẩm Lăng Vân thua rồi.
Bị Phụng Thiên Vũ ôm xuống võ đài, dưới đài hoàn toàn kinh ngạc, Thẩm Lăng Vân phiền não mình vô dụng, càng đòi mạng hơn là… Lạc Dực và Minh Liệt rốt cuộc đang làm gì? Sao còn chưa trở về?
“Lăng Vân, nghỉ ngơi một chút đi.”
Đáng giận nhất là, tam vương gia ôm y xuống đài rồi, ôm y, nhưng không giải huyệt cho y, bảo y làm sao nghỉ ngơi!
“Tam vương gia, có thể xin ngài giải huyệt đạo cho ta không?”
Thẩm Lăng Vân thực sự không biện pháp, hiện tại cũng không bận tâm chán ghét tên này, người ta đang ở trước đài xem tỷ thí, chỗ này đều không có bóng người… trừ Phụng Thiên Vũ, y thật sự không còn có thể nhờ vả ai… tiếp tục như thế, kết cục võ đài đã định!
Minh Liệt là chủ trì, y vốn là muốn để Minh Liệt lên nói chuyện rất quan trọng sau khi đấu võ đài xong… hiện tại ba người thiếu mất hai, y lại bại trận, hiện tại còn không thể động… y ngay cả cơ hội thay Minh Liệt ra mặt cũng không có…
Không ngờ, Phụng Thiên Vũ vô tội nhún vai__
“Nhưng ta không biết giải huyệt! Ta lại không phải võ lâm cao thủ, không bằng đợi lát nữa Chân Hổ đánh xong, bảo hắn giải cho ngươi đi!”
Đây không phải là mở mắt nói dối sao? Chỉ dựa vào vừa rồi hắn nhảy vọt lên bằng khinh công, nói hắn không biết giải huyệt, ai tin chứ! Nhưng y dù biết rõ vẫn phải giả vờ, Thẩm Lăng Vân cũng hết cách.
Đáng chết, Lạc Dực và Minh Liệt rốt cuộc đi đâu? Không phải chỉ là Minh Liệt giở tính con nít, sau đó Lạc Dực đuổi theo sao? Y thật không rõ, với khinh công của Lạc Dực còn có thể không đuổi kịp Minh Liệt sao? Lại nói Minh Liệt tuy nóng nảy, nhưng tuyệt đối không phải người không phân nặng nhẹ, giờ khắc mấu chốt này lại nổi tính cũng thôi đi, nhưng sao có thể chạy mất!
Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… đáng hận, y thế nhưng không thể động!
“Tam vương gia, ta cầu ngươi… giải huyệt cho ta, ta muốn đi tìm người!”
Thẩm Lăng Vân gấp muốn cào tường, nhưng hiện tại đầu ngón tay y cũng không thể động… tiếp tục như thế, Nhiên Thiên sẽ không thể cứu được!
Nhưng tam vương gia căn bản là…
“Ngươi không phải nói thích ta sao? Coi như ta cầu ngươi… giúp ta đi, giải huyệt cho ta…”
Đôi mắt hơi mơ hồ, đáng thương nhìn nam nhân ôm mình… Thẩm Lăng Vân quả thật gấp điên rồi, mới phải dùng cả mỹ nhân kế!
Cũng phải nói, chiêu này hữu dụng… người có cường đại, luôn có một hai nhược điểm, Phụng Thiên Vũ nhìn mỹ nhân mình tâm ái cuối cùng lộ ra vẻ ỷ lại với mình, thế nhưng lại không biết làm sao, do dự có nên giúp y làm loạn kế hoạch của mình không…
Nhưng ngay lúc này, Chân Hổ mắt thấy đã sắp được hoàng đế phê chuẩn, vào Phụng Túc sơn trang, dưới lôi đài một âm thanh non nớt nhưng lại rất vang đột nhiên nói__ “Hoàng huynh à, như vậy không thú vị gì cả, cho thêm chút kích thích đi… ngươi không phải có mang tới một hộ vệ rất lợi hại sao? Nếu đã nói là ‘ngọa long hộ vệ’, thì để hắn lên tỷ thí chút thế nào. Cũng thể hiện triều ta không phải không có người tài!”
Phụng Thiên Lam đột nhiên xuất chiêu, âm thanh rất lớn, Thẩm Lăng Vân ở sau đài nghe thấy được, tim đã vọt lên cổ họng cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại!
Y vốn là muốn Minh Liệt lên tuyên bố câu này__ để Nhiên Thiên lên võ đài!
Chỉ cần Nhiên Thiên có thể thắng, thì có thể lý lẽ hùng hồn nói__ muốn thay thế Nhiên Thiên, nhưng ngay cả Nhiên Thiên cũng đánh không lại, hắn dựa vào cái gì mà thay thế!
Kế hoạch trước đó bước đầu là vậy!
Chỉ là hiện tại trong lòng Thẩm Lăng Vân đang đánh trống… ai cũng không ngờ, Chân Hổ lại mạnh như thế. Vạn nhất Nhiên Thiên thua rồi, chuyện này không phải thành chém đinh chặt sắt sao?
Dưới võ đài, người tiến thoái lưỡng nan nhất là hoàng thượng Phụng Thiên Lạc!
Bảo bối sống Phụng Thiên Lam này ồn ào gì đây a. Bị hắn nói như thế, nhiều hoàng thân quốc thích đều đang nhìn, hắn nếu ngăn cản tất nhiên sẽ bị người nắm sơ hở, những lão thần phiền phức kia lại đội mũ ‘họa loạn hậu cung’ cho Nhiên Thiên, vậy sẽ càng phiền phức… nhưng vừa rồi Chân Hổ đánh bại Thẩm Lăng Vân như thế, hắn cũng thấy, tuy Nhiên Thiên đứng đầu trong tứ đại danh bộ, nhưng công phu rốt cuộc ra sao, có bị thương hay không… người, là hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp lấy không giả, nhưng tâm ý của hắn là thật, cho dù Nhiên Thiên hận hắn, bị bức phải ở bên hắn… nhưng hắn sẽ tận hết khả năng cho người này hưởng thụ tất cả, một chút cũng không để hắn chịu ủy khuất, huống hồ là lên võ đài? Quyền cước đao kiếm đều không có mắt, vạn nhất bị thương thì sao?
Phải nói Nhiên Thiên chưởng quản Phụng Túc sơn trang nhiều năm, cũng không phải kẻ vô dụng, Phụng Thiên Lam nói thế, hắn lập tức hiểu được lợi hại trong đó, lập tức đứng lên khỏi lòng nam nhân, nặng nề quỳ xuống trước mặt mọi người__ “Thần Nhiên Thiên thỉnh mệnh, lên đấu!”
Mọi người nhìn chằm chằm, Phụng Thiên Lạc cưỡi trên lưng hổ.
Mà không ngờ tới cảnh này đâu chỉ có mình Phụng Thiên Lạc? Phụng Thiên Vũ ở sau đài ôm Thẩm Lăng Vân không buông tay cũng đờ ra, hắn bày kế để Chân Hổ thắng chắc, nhằm cài người vào Phụng Túc sơn trang… không ngờ Nhiên Thiên lại đích thân lên đấu!
Chân Hổ đứng trên võ đài, hơi gật đầu, đối với hắn, trong tứ đại danh bộ, chỉ có Lạc Dực là đối thủ khó đối phó, hôm qua tam vương gia đã nói với hắn chỗ sơ hở của Lạc Dực, nhưng rất đáng tiếc, cho dù hắn hiểu sơ hở đó ở đâu, với thân thủ của hắn cũng không thể lợi dụng sơ hở đó… chín mươi phần trăm thắng cuộc với hắn là quá thấp, vương gia muốn thắng trăm phần trăm, cho nên vì thế hắn có thể không từ thủ đoạn__ trong cơm trưa hôm nay, hắn đã hạ dược vào cơm của Lạc Dực! Không phải không sợ Lạc Dực phát giác, mà là nơi này là chỗ của Phụng Túc sơn trang, cho nên tính cảnh giác của họ là thấp nhất, tỷ lệ đắc thủ sẽ rất cao! Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, sau Thẩm Lăng Vân, là Minh Liệt, hai người này đều có thể dễ dàng giải quyết, sau đó khi Lạc Dực lên đối trận cũng là lúc dược tính phát tác… đó không phải độc dược, cho dù hắn có phát giác được, cũng không có chứng cớ nói là người khác hạ dược… ai mà ngờ, không biết vì nguyên nhân gì, Lạc Dực và Minh Liệt đều không có mặt, ngược lại bớt được vài chuyện!
Còn về Nhiên Thiên này, kẻ đứng đầu tứ đại danh bộ! Nhưng nhìn thân thể đơn bạc đó, tam vương gia còn nói… lúc đầu hoàng thượng nhìn trúng mỹ nhân thanh lãnh xinh đẹp này, nói không chừng vào Phụng Túc sơn trang chẳng qua… cho nên có tâm tư này, Chân Hổ bề ngoài lịch sự như thường, nhưng căn bản không đặt Nhiên Thiên vào mắt…
Không phải chỉ là nam sủng của hoàng thượng sao? Cùng lắm thì giống như Thẩm Lăng Vân… làm bị thương mỹ nhân này là xong.
Phụng Thiên Lạc không biện pháp, chỉ đành cho phép, nhưng không yên tâm, nên bảo người lấy kim ti nhuyễn giáp ra, nhưng bị hắn cự tuyệt. Dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, nhẹ giọng nói với quân vương chấp nhấp với mình, chấp nhất tới mức hắn không biết làm sao__ “Nếu thật lòng yêu ta, thì tin tưởng ta! Để ta đấu một trận công bằng, việc này quan hệ tới vinh quang của ta và Phụng Túc sơn trang!”
Nếu để bất cứ ai trong bọn Thẩm Lăng Vân nghe được câu này, đều sẽ ý thức được, giữa Phụng Thiên Lạc và Nhiên Thiên, đã không phải là quan hệ cưỡng ép và bị cưỡng ép mà bọn họ vẫn nhận định như ban đầu nữa, mà đã nảy sinh ràng buộc khác…
Chỉ đáng tiếc, khổ sở trong đó không phải người ngoài có thể nghe được!
Hơn nữa, hắn ra sau đài thay y phục, chuẩn bị lên thi đấu, đó là lúc duy nhất họ có thể đối thoại, lén nói chân tướng ra. Chỉ đáng tiếc, Thẩm Lăng Vân bị cầm cố trong ngực Phụng Thiên Vũ, bỏ mất cơ hội quý báu này!
Cho tới khi tiếng trống bên ngoài vang lên, Phụng Thiên Vũ trốn sau đài ôm Thẩm Lăng Vân cuối cùng ngồi không yên nữa!
“Lăng Vân, ta ôm ngươi ra xem, võ đài của Nhiên Thiên ngươi nhất định cũng muốn xem đúng không?” Nói thì nói thế, thật ra Phụng Thiên Vũ có chút lo lắng, chuyện Nhiên Thiên sẽ ra mặt, trước đó hoàn toàn không có dự báo, tuy rất có lòng tin với thủ hạ mình đã tận tâm bồi dưỡng, nhưng đối diện với tình huống bất ngờ này, hắn vẫn có chút lo lắng, nhưng nam nhân tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội tốt trước mắt, “Đi, ta ôm ngươi đi! Đợi Chân Hổ thi đấu xong rồi, ta sẽ bảo hắn giải huyệt cho ngươi.”
Tốt nhất là sau khi Chân Hổ đánh thắng, có thể thuận lý thành chương để hoàng thượng tứ hôn.
Thẩm Lăng Vân đương nhiên muốn xem Nhiên Thiên thi đấu, nhưng lời của tên này lại khiến lông tơ sau lưng y dựng lên__ nếu để hắn ôm y ra trước mắt mọi người… thì đồng nghĩa với việc y bị dán lên dấu sở hữu của tam vương gia!
Như vậy sao được?
“Tam vương gia, ta không xem… ngươi buông ta xuống trước đi…”
Nhưng Phụng Thiên Vũ giống như không nghe thấy lời khẩn cầu của y, tự nói rồi tự ôm ngang Thẩm Lăng Vân ra ngoài… chợt lại bị một giọng nói âm trầm ngăn cản__
“Y nói rồi, y không đi…”
Trong điện quang hỏa thạch, Thẩm Lăng Vân được giải huyệt đạo, đồng thời đã chuyển tới một lòng ngực quen thuộc… lần thứ hai, hắn cứu mình khỏi tay vương gia lần thứ hai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.