Chương trước
Chương sau
Biết rõ hắn đuổi theo, nhưng Thẩm Lăng Vân lại cố ý gia tăng cước bộ… Ngạo Thiên Di muốn đuổi theo cũng không dễ dàng gì, cho tới gần tối, họ tìm khách *** trọ lại, mới đuổi kịp.
Ngạo Thiên Di vẻ mặt hắc tuyến cộng thêm thở phì phò, đứng ở trước cửa, thở dốc mệt mỏi, thì thấy Triển Phi Dương hai tay ôm ngực, đứng ở cửa khách ***, vội chạy qua__ “Phi Dương… ta đã chọn lựa rồi… ta…”
Ta chọn từ bỏ danh môn chính phái gì đó, cũng muốn bảo vệ tiểu đông tây!
Nhưng lời thâm tình, nam nhân không cho hắn cơ hội nói hết, trực tiếp ngắt lời, chỉ chỉ sương phòng sau lưng, nơi này không phồn hoa như Đào Nguyên trấn, phòng của khách *** đều là ở tầng trệt, tối nay Thẩm Lăng Vân và Phụng Thiên Lam một phòng, nếu không Triển Phi Dương tại sao phải ở đây nhíu mày khó chịu? Nam nhân hơi híp mắt, như cười như không.
“Được rồi, phiền phức của mình tự giải quyết, đừng nói lời ngọt cho ta nghe, ta có nghe cũng vô dụng!”
Lại chỉ căn phòng đó… nếu biết trước mắt là hố lửa, Triển Phi Dương tự cho rằng bản thân cũng không có thiếu lương tâm tới mức buổi tối ôm bảo bối Lăng Vân mềm mại của mình, để Phụng Thiên Lam vô tội bị chôn trong hố lửa… thứ thiện lương này, nói đến cùng là sẽ truyền nhiễm! Hơn nữa mình hình như đã bị Lăng Vân truyền nhiễm rồi…
Nhưng nam nhân này là chân tâm hay giả ý, hắn có thể nhìn rõ…. Tên này chọc giận Lăng Vân, phải chịu tội rồi!
Quả nhiên, vừa thấy Triển Phi Dương không ngăn cản mình, trên mặt Ngạo Thiên Di lập tức lộ ra mấy phần vui vẻ bất ngờ, rón ra rón rén lại gần căn phòng đó, trước tiên ghé vào cửa sổ, nghe Thiên Lam nói gì… cho dù là mắng hắn cũng được, mắng hắn cũng có thể tiêu giận…
Chỉ đáng tiếc, lời mắng người, Ngạo Thiên Di không nghe được câu nào, cuộc đối thoại như mũi dùi khoan vào tim hắn cùng cảnh tượng lộ ra qua khe cửa sổ, khiến hắn thậm chí hối hận mình đã đi như thế… thật nên hung tợn giáo huấn đám khốn kiếp tự tư tự lợi kia!
Thẩm Lăng Vân đang đắp thuốc cho Phụng Thiên Lam, đương nhiên không phải là vết thương lúc bị trong rừng, có hai cao thủ bảo vệ hắn như thế, sao có thể bị thương! Phụng Thiên Lam sau khi cởi áo hết, lại khiến người ta không biết là trong lòng cảm nhận ra sao…
“Cái này sao mà có?”
Khi hai người ở riêng, không cần phải hành đại lễ, hài tử này giống như đệ đệ của mình, Thẩm Lăng Vân yêu thương cầm khăn cẩn thận lau qua mỗi vết thương__ trên tay, bị bỏng, trên chân, là bị nhéo, toàn bộ đều rách da, chảy máu… sau lưng và trên bụng đều là ứ xanh tím, tính ra là bị người đánh, trên bụng còn có mấy chỗ phù, chắc là bị gậy đập, không biết là có tổn thương tới xương hay không…
Cửu vương gia đáng thương, từ nhỏ trong cung đã được sủng, đặt trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan… thiếu niên được mọi người yêu thương như thế, mà trên người lại không tìm được một chỗ lành lặn.
“Cái này là nha đầu đốt lửa dùng đuốc đánh…”
“Đây là Vương nhị ca nói muốn dạy ta đánh quyền, kết quả hắn…”
“Đây là Ngạo phu nhân nhéo…”
“Đây là… đại trưởng lão lừa ta nói ra hậu viện dạy ta luyện côn… ai da… nhẹ chút… đau quá…”
Hiện tại Phụng Thiên Lam lúc thượng dược mới biết kêu đau, mới giống tiểu vương gia tùy tính đơn thuần lúc mới theo nam nhân đó rời khỏi tầm mắt y, lúc đó, y luôn cảm thấy tiểu vương gia quá mức ngây thơ, nếu có thể trưởng thành một chút thì tốt rồi, nhưng hiện tại, Thẩm Lăng Vân nhìn Phụng Thiên Lam mím chặt môi, nước mắt tràn đầy khóe, tim, giống như bị nhéo một cái, đau đớn.
“Hiện tại biết đau rồi sao? Tại sao lại nhẫn nhịn như thế…”
Tuy Thẩm Lăng Vân cũng không ngờ đám người đó tới mức độ cùng đường còn muốn giết người diệt khẩu, nhưng theo cá tính đơn giản của Phụng Thiên Lam, hắn che giấu thân phận không nói ra, tuyệt đối không hề suy nghĩ tới lý do phức tạp gì…
“Lăng Vân ca ca, ta nói rồi ngươi không được cười ta… hình như ta thích hắn, thích Ngạo Thiên Di!” Phụng Thiên Lam cúi đầu, nhưng lại lớn tiếng như đang tự nói với mình, “Tuy hắn ức hiếp ta, hơn nữa cho tới nay chưa từng có ai đối với ta như vậy… nhưng khi ta gặp nguy hiểm, hắn không chút do dự cản trước mặt ta! Tuy lúc đầu muốn theo hắn học võ, trở thành một cao thủ chân chính, như thế ta cũng có thể bảo vệ người mình thích… giống như ngươi và Phi Dương ca ca chăm sóc lẫn nhau, ủng hộ cho nhau, nhưng cuối cùng hắn không dạy ta cái gì cả, chỉ có ta mỗi ngày trầm mê trong sự dịu dàng của hắn… hắn đối với ta không phải dịu dàng nhất, nhưng hắn lại không vì ta là cửu vương gia mới đối tốt với ta… Lăng Vân ca ca, ngươi nói hắn cũng thích ta đúng không? Sẽ không chỉ là thích thân thể ta, đợi ngày nào đó chán rồi sẽ đưa ta về cung đúng không? Lăng Vân ca ca, ta cũng không biết tại sao, mọi người tại Ngạo Thiên sơn trang đó đều không thích ta, ta rõ ràng đã thu liễm tính tình trước kia, cố gắng đối tốt với mọi người, ta nghĩ những người quan trọng với hắn đều có thể tiếp nhận ta, thì hắn sẽ không đưa ta về cung nữa… nhưng vẫn không có ai thích ta! Lần này hắn nói muốn ra ngoài vài ngày, mọi người đều ức hiếp ta, đổi cách ức hiếp… ta cho rằng chỉ cần ta cố chờ tới lúc Thiên Di về, thì sẽ không gặp chuyện này nữa… kết quả hôm nay còn phải để Lăng Vân ca ca ngươi…”
Thế nhưng ngay cả Đồng Đồng cũng hãm hại hắn, hôm nay nếu không phải có Thẩm Lăng Vân kịp thời xuất hiện, nói không chừng mình sẽ bị đánh chảy máu, sau đó cưỡng ép đuổi đi…
Lần đầu tiên chịu ủy khuất như thế, lại lần đầu tiên phải chán chường mà về… Phụng Thiên Lam ôm Thẩm Lăng Vân, cảm thấy thật ủy khuất! Hắn lần đầu tiên thích một người, hắn có chọc tới ai đâu… sao lại đối với hắn như thế? Hắn rốt cuộc đã chọc người ta ghét ở chỗ nào, hắn sửa còn không được sao? Nhưng căn bản không ai nói cho hắn biết, hắn đã sai ở đâu?
“Này! Ngươi nghe rõ chưa?! Là nam nhân, thì nên ra nói một câu đi! Lúc đầu thề hẹn nói ngươi sẽ tốt với hắn, nói ngươi sẽ cho hắn sống hạnh phúc hơn trong cung… đây chính là cuộc sống hạnh phúc ngươi đã nói sao?”
Thẩm Lăng Vân đột nhiên quay mặt ra cửa, nghiêm giọng nói.
Dựa vào nội lực của y, Ngạo Thiên Di trốn ở đó… sao không phát hiện cho được?
Thẩm Lăng Vân muốn cho tên đó nghe… Thiên Lam dễ dàng lắm sao? Tạm không nói có phải vương gia hay không, chỉ nói thiếu niên lớn thế này, nhìn như tùy tiện… thật ra đơn thuần vô cùng… rõ ràng là tên đó chọc tới trước… sao lại bắt tiểu vương gia vì tên đó mà chịu ủy khuất này?
Phụng Thiên Lam nghe thế ngây ra, cho tới khi thấy nam nhân đứng lên từ cửa sổ, trực tiếp nhảy vào, xuất hiện bên cạnh mình… giống như nằm mơ, mạnh mẽ nhu mắt__
“Thiên Di? Ngươi… sao ngươi lại tới… không phải ngươi…”
Không phải ngươi không cần ta rồi sao?
Nhìn Lăng Vân ca ca dẫn hắn đi… sau đó tin lời những người kia… tin hắn hại Đồng Đồng… sau đó không còn cần hắn nữa… tựa như một hài tử chịu ủy khuất vẫn luôn nín nhịn, sau khi nhìn thấy người khiến hắn nhịn không được nữa, lập tức biến thành khối băng tan, nước mắt đầy mặt.
Vừa khóc, vừa đánh đối phương… giống như muốn phát tiết ủy khuất của mình, nam nhân lặng lẽ dứng, đánh cũng không động để tiểu vương gia liên tục đấm lên người mình, nhìn vết thương kinh tâm trên da thịt đó, mỗi một đấm đều khiến hắn đau tận tim__
“Thiên Lam! Xin lỗi… ta không biết sẽ biến thành thế này, xin lỗi, để ngươi chịu ủy khuất! Ta bảo đảm, sau này sẽ không để ngươi chịu chút ủy khuất nào nữa, Ngạo Thiên sơn trang ta không cần nữa, trang chủ rách đó ta không làm nữa… ta sẽ cùng ngươi về hoàng cung, ta bảo vệ ngươi… ta không nghiêm túc dạy ngươi võ công, là vì sợ ngươi chịu cực không nổi, ta nghĩ, có ta bên cạnh bảo vệ ngươi, ngươi chỉ cần nương tựa ta là đủ… ngươi có thể toàn tâm toàn ý ỷ vào ta, vì ta là thật lòng…”
Âm thanh nam nhân mang theo giọng khàn, hối hận, khổ não… toàn bộ viết rõ trên mặt… đám người đó, khi mình đang vì tín ngưỡng của họ mà phấn đấu, họ lại ích kỷ ức hiếp tiểu đông tây bảo bối nhất của hắn… hừ! Lão tử không làm nữa!

Thẩm Lăng Vân không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, cách cửa sổ nhìn hai người ôm nhau, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài__ “Người, là cậu thả vào đúng không?”
Xem ra tối nay y vẫn phải ngủ cạnh tên sói đuôi bự rồi…
“Cho hắn một cơ hội đi… người không phải thánh hiền… sao có thể không mắc lỗi? Dù sao cậu xem trong lòng tiểu vương gia có người đó mà đúng không?”
Triển Phi Dương được tiện nghi còn giả vờ, bắt đầu vươn vuốt sói rục rịch muốn lôi mỹ nhân về ổ, hôn lên cần cổ trắng nõn, rồi lại thuận tiện hít hà sau lỗ tai như ngọc…
Dù sao thì, hắn như vậy cũng coi như làm chuyện tốt!
Lại nói, giống như hai tên ngốc Phụng Thiên Lam và Ngạo Thiên Di cuối cùng cũng chọn lựa đó, lúc này đã dính như keo… có chuyện chính sự gì, tính ra cũng phải chờ tới sau trưa hôm sau mới có thể nói, cho nên hắn cũng phải nắm bắt thời gian…
“Lăng Vân… thơm quá…”
“Ưm… ư… cậu, cậu làm gì, ban ngày ban mặt…”
Thẩm Lăng Vân đỏ mặt nói chưa xong, cửa sổ phòng Phụng Thiên Lam đã đóng rầm một tiếng, thật là trọng sắc khinh hữu!
“Bảo bối, ở cùng cậu, mỗi phút mỗi giây đều là đêm khuya…”
“Ưm a… nhẹ, nhẹ chút…”
Bên này, trên giường Triển Phi Dương, cũng đã xuân quang tràn đầy… mời gọi của người yêu nhất, thật sự khó thể cự tuyệt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.