“Lăng Vân… tôi… tôi không sao…” Vừa nói ra câu này, tiếng thở dốc càng thêm rõ ràng, “Lăng Vân… tôi, tôi ra ngoài một chút…”
Triển Phi Dương nhận ra mình bất thường, lúc này không còn tâm trí đâu để ý mình bị hạ dược hồi nào… chỉ là hiện tại, thấy Lăng Vân vẻ mặt lo lắng nhìn mình, liền giống như con sói đuôi bự đói tới hai mắt phát xanh nhìn thấy con cừu non thơm phức… ngay cả hạ thân cũng nhanh chóng trướng lên….
Nhưng Lăng Vân không phải là cừu… nhớ lại mình không lâu trước đó mới thề thốt, khó khăn lắm Lăng Vân mới chịu ở lại bên cạnh… nếu hắn thật sự muốn làm chuyện tồi tệ gì đó, Lăng Vân thật sự sẽ không cần hắn nữa…
__ Nghĩ tới đây, nam nhân giống như cương thi bị dán bùa, tuy nghẹn khuất đến đỏ bừng, nhưng vẫn ngồi bật dậy, không còn tâm trí khoác thêm ngoại y, lảo đảo muốn phi ra khỏi cửa sổ… như vậy cũng tốt, vạn nhất mình mất ý thức, hại tới Lăng Vân…
Tuy hắn nằm mơ cũng muốn… nhưng hắn… tuyệt đối không thể…
“Phi Dương cậu rốt cuộc bị sao vậy? Nói thật đi!”
__ Thẩm Lăng Vân lại không phải ngu ngốc, sao có thể để nam nhân chỉ mặc lý y, hơn nữa đột nhiên trở nên bất thường phi ra khỏi cửa sổ? Đương nhiên trước khi hắn rời khỏi giường đã ấn hắn lại.
Nhưng mà… Phi Dương đột nhiên bị sao vậy?
Sao vậy? Dục vọng mắc nghẹn ùn ùn trào lên, nam nhân cũng không thể nói rằng muốn thượng y chứ?
… Đối với hạnh phúc khó khăn lắm mới bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/754353/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.