Có vương gia giá đáo, Phụng Túc sơn trang tự nhiên phải toàn bộ ra đón… cũng vì thế, Thẩm Lăng Vân cuối cùng cũng thấy được người còn lại trong tứ đại danh bộ, đối phương là một nam tử thanh lãnh, gật đầu thiện ý với y, chẳng qua còn chưa kịp hỏi tên, vừa quỳ ở đó vì vương gia giá đáo vừa hàn huyên chuyện nhà… vậy còn ra thể thống gì?
Hơn nữa rất nhanh, những người này đều lần lượt biến mất trước mặt Thẩm Lăng Vân, chỉ vì vị tam vương gia này nhàn nhạt nói một câu__ “Chư vị bình thân, đi làm việc hết đi, bổn vương thân mang mật chiếu, muốn cùng Lăng Vân đơn độc nói chuyện…”
Thẩm Lăng Vân không hiểu gì hết, lén dùng ánh mắt ném sang Lạc Dực… cái này không tính là cầu cứu, chỉ là tâm lý bơ vơ vô thức, y dù sao cũng là người hiện đại, lễ pháp của cổ đại nhiều, một cái không đúng chính là đại bất kính phải rơi đầu, chuyện này trước kia phim truyền hình không thiếu, nhưng ở trường cảnh sát thì tuyệt đối không học qua! Lăn lộn cùng mọi người, người khác làm gì y làm đó còn được, nhưng mọi người đều đi sạch rồi… y không muốn trong lúc mơ hồ mà phải rớt đầu đâu.
… Còn về tại sao lại nhìn Lạc Dực hả? Hiện tại trong Phụng Túc sơn trang to lớn này, y chỉ quen biết Lạc Dực và Minh Liệt, hơn nữa Lạc Dực không phải sư huynh của y sao? Cũng phải quan tâm y chút mới đúng chứ…
Nhưng Thẩm Lăng Vân lại ngoài ý muốn nhìn thấy khi Lạc Dực đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-oan-gia-ngo-hep/255008/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.