Chương trước
Chương sau
Sáng thứ bảy sau khi bị gọi dậy từ sớm, Tưởng Trạch Thần lại bị Tưởng phu nhân lôi kéo ra ngoài. Sau đó ‘ngoài ý muốn’ và ‘tình cờ gặp gỡ’ Tưởng Trạch Hàm cũng đang đi dạo phố. Tưởng Trạch Thần đi theo phía sau Tưởng phu nhân, nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình một bộ phẫn nộ đến nỗi hận không thể phun ra lửa, lại vì mặt mũi mà không thể nổi nóng trước mắt công chúng nên đành phải cắn răng nặn ra nụ cười rụt rè, cậu xấu hổ che mặt — để lộ hành tung với Tưởng Trạch Hàm là sai lầm của cậu, nhưng làm kỳ đà cản mũi uyên ương sẽ bị thiên lôi đánh đó, mẹ à!

Ngón út bị nhẹ nhàng móc lên, tuy rằng chỉ là đụng chạm thật nhỏ thật lặng im nhưng lại làm cho Tưởng Trạch Thần cảm thấy ái muội vạn phần — yêu đương vụng trộm luôn sẽ làm người ta có loại cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn, đây đại khái là thói hư tật xấu của nhân loại đi…

Cậu có chút chột dạ liếc nhìn Tưởng phu nhân đang cầm một chiếc thẻ do Tưởng Trạch Hàm cống hiến, bà tính toán sẽ tiêu thật mạnh thật mạnh tay. Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu nhẹ giọng nói, “Tình cờ gặp gỡ khi đi dạo phố, anh không thấy lý do này rất cẩu huyết sao? Trước nay em chưa từng thấy anh có tâm trạng đi dạo phố vào ngày nghỉ cả.”

“Ngẫu nhiên anh cũng sẽ đi mua vài thứ.” Tưởng Trạch Hàm cười khẽ trả lời.

“Ừ thì cũng có, nhưng đó là bất đắc dĩ phải đi.” Tưởng Trạch Thần phỉ nhổ, “Ai bảo anh có tính độc chiếm quá cao với đồ đạc riêng tư, cũng chỉ do chính anh lựa chọn mới nhìn thuận mắt, bằng không phỏng chừng anh cả đời cũng không thèm bước vào cửa hàng một bước.”

“Dù sao lần này cũng chỉ là lấy cớ thôi, trời biết đất biết em biết anh biết, ngay cả mẹ cũng biết, nói cho có là được rồi.” Ánh mắt Tưởng Trạch Hàm gắt gao khóa tại trên người Tưởng Trạch Thần, tựa hồ như thế nào cũng không nhìn đủ, biến thành Tưởng Trạch Thần chẳng biết tại sao đột nhiên có chút ngại ngùng, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, tầm mắt mơ hồ.

“…Thật ra, anh cảm thấy đi dạo phố mua sắm như bây giờ cũng không tồi, cùng bàn bạc nên mua đồ dùng gì, trang trí ra sao…” Đáy mắt Tưởng Trạch Hàm một mảnh ấm áp, “Chờ lúc nào đó chúng ta cũng đi dạo phố như vậy nhé? Tự tay trang trí cho ngôi nhà chỉ thuộc về chúng ta, được không em?”

“…Được chứ.” Tưởng Trạch Thần nhẹ giọng đáp ứng, rồi lại cảm thấy những lời này của anh làm trái tim cậu đập loạn nhịp không thôi, trong lúc nhất thời lại có chút bối rối.

—— Một ngôi nhà do tự tay cậu trang trí, tự tay sắp xếp, đổi bằng tâm huyết cùng chờ mong, như thế nó sẽ thành lãnh địa riêng của cậu ư? Suy nghĩ như thế khiến trái tim Tưởng Trạch Thần đập càng loạn hơn.

Con người cũng là một loại động vật, mà tất cả động vật đều có ý thức lãnh địa hoặc ít hoặc nhiều, nhân loại đứng ở vị trí động vật cấp cao nhất nên đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tưởng Trạch Thần chưa từng có khái niệm về cái nơi gọi là hoàn toàn thuộc về mình. Bởi vì cậu biết vị trí của mình tại Tưởng gia, biết rằng bản thân cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu theo một ý nghĩa nào đó. Mà đối với Tưởng phu nhân cho dù có quan hệ huyết thống không gì phá nổi, nhưng bởi vì hai mẹ con đã ở xa nhau quá lâu cho nên dù ở mặt ngoài ấm áp hòa thuận, tận trong đáy lòng Tưởng Trạch Thần, cậu cũng vẫn coi bà là ‘người lạ’ nhưng cần cậu quan tâm trân trọng — nhà của mẹ thuộc về riêng mẹ chứ không phải của cậu.

Vốn cho là mình không quan tâm, vốn tưởng rằng cái gọi là ‘nhà’ cũng chẳng qua là một điểm dừng chân, nhưng khát vọng nhỏ bé chìm sâu trong đáy lòng cậu vẫn bị Tưởng Trạch Hàm dễ dàng kéo lên, khiến cậu vừa cảm thấy mới mẻ mà lại mê say.

“Nếu như thế thì đó là địa bàn của em, không cho anh tùy tiện mang những người khác tới! Cho dù…” —cho dù về sau chia tay cũng không cho phép. Tưởng Trạch Thần nhếch môi, đem nửa câu sau nuốt trở về, bởi vì câu ấy không thể nói vào lúc này.

Tưởng Trạch Thần cũng từng đưa người yêu của mình về căn hộ riêng, sau đó lại nhìn các cô nàng đưa người yêu mới về căn hộ ấy sau khi cả hai chia tay, có điều cậu đều không để tâm, bởi vì cậu chưa bao giờ coi căn hộ và những cô nàng ấy trở thành đồ riêng của mình — nhưng khi đặt tình cảnh ấy vào Tưởng Trạch Hàm, nếu anh mang một người khác vào nơi do chính tay cậu trang trí và coi như là ‘nhà’, Tưởng Trạch Thần cảm thấy rất khó chịu, cho dù chỉ mới là tưởng tượng thôi.

“Ừ, hết thảy đều nghe theo em.” Tưởng Trạch Hàm nhẹ nhàng thốt ra câu trả lời lại giống như một lời thề vậy, anh cố bình tĩnh để kiềm chế trái tim nhảy nhót trong ***g ngực, “Nơi đó chỉ thuộc về hai ta, trừ bỏ chúng ta, ai cũng không cho phép đi vào.”

“…Cũng… cũng không đến nỗi ai cũng không cho vào, ngẫu nhiên cũng có thể dẫn bạn tới chơi, tỷ như Lê Chu hoặc Lý Thiệu Minh nha.” Tưởng Trạch Thần gãi gãi tóc, cảm thấy ý thức lãnh địa mạnh mẽ của Tưởng Trạch Hàm lại bắt đầu phát tác.

Trên mặt Tưởng Trạch Hàm tối sầm, anh vươn tay hung hăng xoa đầu Tưởng Trạch Thần một phen, quyết định vì tâm tình của mình suy nghĩ, vẫn là ít nói tốt nhất.

Khi Tưởng phu nhân quay đầu lại liền nhìn thấy con của mình đang khe khẽ nói nhỏ vô cùng thân mật với Tưởng Trạch Hàm, sau đó Tưởng Trạch Hàm đen mặt xoa đầu cậu, nom anh có vẻ vô lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mà Tưởng Trạch Thần thì vừa bất mãn vừa oán giận muốn trốn tránh, lại bị đối phương ôm lấy bả vai, chỉ có thể mặt mày nhăn nhó và oán giận không thôi.

Nhất thời, một cỗ mất mát lan tràn trong lòng bà. Cho dù biết con trai mình rất ngoan, cho dù bà đã dùng hết tất cả khả năng để lấp đầy chỗ trống vì xa cách mười năm qua của hai mẹ con, nhưng Tưởng phu nhân biết, có những thứ đã bỏ qua thì không thể thu hồi lại.

Con trai đối xử với bà rất tốt, chẳng những không cãi lại mà việc gì cũng thuận theo bà, mà Tưởng phu nhân cũng hiểu rằng con trai thuận theo và ngoan ngoãn như vậy giống như đang khách sáo với ‘người lạ’ mà không phải ‘người nhà’, không phải con với mẹ. Tưởng Trạch Thần sẽ không làm nũng với bà, cũng không hờn dỗi với bà, lại càng không lộ ra biểu cảm không sợ gì hết như khi ở cạnh Tưởng Trạch Hàm. Nhìn hai anh em đi phía sau vừa nô đùa thân mật vừa chọc ghẹo nhau, Tưởng phu nhân đột nhiên cảm thấy mình giống như một người lạ, chặn ngang giữa hai người họ.

—— Rõ ràng, lúc trước cũng không phải như thế.

Phụ nữ luôn là những người mẫn cảm, đặc biệt đối với người mình chú ý. Tưởng phu nhân có thể nhìn ra được rằng khi bà mới về nước, Tưởng Trạch Thần vẫn ôm một phần cảnh giác và thăm dò với Tưởng Trạch Hàm, cậu cũng không hề toàn tâm toàn ý tin cậy anh. Như vậy, rốt cuộc phần cảnh giác cùng thăm dò này đã bị hủy diệt từ khi nào, khiến Tưởng Trạch Thần ở trước mặt Tưởng Trạch Hàm càng thêm thả lỏng và thể hiện ra con người chân thật của mình như thế.

Có phải bà đã làm sai rồi không? Bỏ lại con của mình, không tham dự vào quá trình lớn lên của nó, ngược lại toàn tâm toàn ý làm bạn bên chồng, thậm chí cho dù bây giờ bà có cố gắng thế nào thì con bà cũng mang theo chút xa cách ẩn trong sự tôn kính…

So sánh mình với Tưởng Trạch Hàm một hồi, Tưởng phu nhân lòng tràn đầy phiền muộn, đến ngay cả cửa hàng rực rỡ muôn màu cũng không thể làm bà vui vẻ lên. Vì thế, khi ngồi nghỉ trong quán cafe, bà tuyên bố chuẩn bị dẹp đường hồi phủ trong sự ngỡ ngàng của hai anh em họ Tưởng.

Nhất thời, Tưởng Trạch Thần vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhàng thở phào, mà Tưởng Trạch Hàm thì lại chẳng muốn thế lắm — nếu quay về sẽ làm cuộc thảo luận việc trang trí ‘nhà của chúng mình’ đang sôi nổi của anh với Tưởng Trạch Thần bị ngắt quãng, điều này làm anh cảm thấy có chút chán nản.

Có câu gọi là ‘Liều ăn nhiều’ cho nên vì ham chút ‘lợi ích’, Tưởng Trạch Hàm chỉ suy xét một chút liền mặc kệ tất cả mọi hậu quả, anh hỏi Tưởng phu nhân đang có vẻ khó chịu, “Vậy buổi chiều mẹ có định làm gì nữa không ạ?”

“…Hỏi chuyện này để làm gì?” Tưởng phu nhân cảnh giác trả lời.

“Là như thế này, không phải con đã nói hôm nay con ra ngoài mua đồ sao? Thật ra con tính đi mua quà cho em trai của cậu bạn, nhưng lại không biết nên mua thứ gì, mà con thấy Tiểu Thần cũng trạc tuổi với cậu bé kia nên có lẽ em ấy sẽ cho con vài ý tưởng phù hợp…” Ánh mắt Tưởng Trạch Hàm đầy khẩn thiết, trong thanh âm cũng lộ ra tôn kính, thậm chí còn có một chút thân mật khiến Tưởng phu nhân ngỡ mình bị ảo giác. “Nếu chiều nay mẹ không tính làm gì thì để Tiểu Thần đi với con nhé?”

Tưởng phu nhân nghẹn họng, bà không thể không thừa nhận Tưởng Trạch Hàm đã trưởng thành thành một người đàn ông cực kỳ quyến rũ, mà phụ nữ luôn khó có thể nói ‘Không’ với một người đàn ông như thế. Hơn nữa, kiên trì trong mắt Tưởng Trạch Hàm làm cho bà dẫu có bất mãn cùng bài xích tận đáy lòng thế nào cũng không thể dùng phương thức quá mạnh mẽ để cự tuyệt — huống chi bên cạnh bà còn có một thằng con trai ngốc lúc nào cũng chạy về phía người ta ngay thời khắc quan trọng.

“Buổi chiều mẹ hẳn là không có việc gì đi? Con nhớ hai ngày nay mẹ chỉ có dự định đi dạo phố thôi mà?” Sau khi ký tên cho hai cô bé nhận ra mình, Tưởng Trạch Thần ra vẻ lơ đãng góp chuyện, ngăn chặn con đường duy nhất để Tưởng phu nhân có thể uyển chuyển cự tuyệt.

“Như thế thì tốt quá.” Tưởng Trạch Hàm nở nụ cười, anh lén cầm tay Tưởng Trạch Thần dưới bàn, mười ngón đan vào nhau, “Con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Nghỉ ngơi xong con với Tiểu Thần đưa mẹ về nhà trước nhé.”

—— Vì thế, từ đầu tới đuôi chưa phát biểu được một câu nào, Tưởng phu nhân cứ như vậy bị quyết định số phận bởi anh em Tưởng gia kẻ xướng người họa. Bà bực mình lắm, trên mặt cũng tràn đầy bất mãn, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của con trai, bà lại mủi lòng.

“Quên đi, cậu gọi lái xe tới đón tôi là được rồi. Hai đứa cứ tiếp tục đi dạo đi, đi đi lại lại làm chi cho phiền toái.” Tưởng phu nhân khoát tay, trong lòng thầm thở dài.

—— Nếu con trai thích, bà còn có thể làm gì cơ chứ? Tưởng Trạch Thần đã muốn trưởng thành, cậu đã có chủ ý của riêng mình, cho dù là mẹ ruột cũng không thể xen vào. Huống hồ, hiện tại Tưởng Trạch Hàm cũng chưa từng làm ra chuyện gì tổn hại tới lợi ích của Tưởng Trạch Thần, bà cũng không thể dùng bất luận lý do gì để chia rẽ hai anh em đã cùng nhau lớn lên từ bé này.

Tưởng phu nhân hiếm khi dễ tính khiến hai anh em đều kinh ngạc không thôi, có điều bọn họ cũng sẽ không tự tìm phiền toái mà truy vấn, nếu đã đạt được kết quả mình cần thì nên nhanh chóng tiếp nhận. Tưởng Trạch Thần ân cần gọi cho Tưởng phu nhân một đĩa điểm tâm ngọt, một bên còn cam đoan rằng dáng người của bà rất đẹp, tuyệt đối sẽ không mập lên chỉ vì ăn đĩa điểm tâm này. Tưởng Trạch Hàm thì lập tức gọi điện thoại cho lái xe, dặn người đợi ngay ngoài tiệm cafe.

Uống xong cafe, ăn xong điểm tâm, Tưởng phu nhân không nói thêm gì, bà không hề lưu luyến mà lên xe rời đi. Đứng tiễn bà ngoài quán cafe, anh em Tưởng gia hai mặt nhìn nhau một lát, thế nhưng nhất thời không biết nên làm gì.

“Hiện tại em có hai lựa chọn, thứ nhất, quay về Tưởng gia với anh, thứ hai, đi xem nhà với anh.” Tưởng Trạch Hàm trầm tư một lát, lập tức hạ quyết định.

Tưởng Trạch Thần chớp mắt một cái, hắng giọng nói, “Thế… Em có thể chọn cái thứ hai không? Em… Còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.” — Tưởng gia nhị thiếu tỏ vẻ, việc phải cống hiến ra ‘cửa sau’ khiến cậu có áp lực cực lớn.

“Đương nhiên, nếu anh nguyện ý ở mặt dưới thì em sẽ chọn vế thứ nhất.” Tưởng Trạch Thần chớp chớp mắt, vô cùng chờ mong.

“Tốt lắm, anh đã biết, chúng ta đi xem nhà đi.” Tưởng Trạch Hàm mỉm cười gật đầu, vươn tay ôm bả vai Tưởng Trạch Thần.

“…Nè!”

Cái gọi là lắm tiền nhiều của đó là việc mua một căn nhà hơn trăm mét vuông trong nội thành tấc đất tấc vàng này cũng không có gì khó khăn với Tưởng gia, phiền phức duy nhất đó là nên mua rộng đến đâu thôi. Bởi vì Tưởng Trạch Hàm đã định nghĩa rằng căn nhà này trừ bỏ hai người họ ra thì không có bất luận kẻ nào có thể tùy ý ra vào, kể cả là người giúp việc theo giờ, thế cho nên nếu căn nhà quá rộng sẽ trở thành gánh nặng. Hơn nữa từ việc hai anh em Tưởng gia trước nay đều thích dính vào với nhau, phòng nhiều quá sẽ trở thành trói buộc. Cuối cùng, hai người chọn một căn nhà rộng tám mươi mét vuông, hai phòng một sảnh, cho dù nhìn tử phương diện thực dụng hay tiện lợi đều làm người ta tương đối vừa lòng.

Sau khi giao tiền xong xuôi, những thủ tục còn lại đều thực nhẹ nhàng. Khi Tưởng Trạch Thần được Tưởng Trạch Hàm dắt vào nơi giao dịch nhà đất, cậu vẫn còn khá mờ mịt bởi chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào thế nhưng sau mấy giờ đã trở thành hiện thực.

“Tiếp theo chúng ta làm gì? Quay về Tưởng gia, hay là tìm công ty trang trí nội thất?” Sau khi Tưởng Trạch Hàm được nhân viên trong phòng giao dịch nhiệt tình giới thiệu cho rất nhiều công ty trang trí nội thất lại quay ra hỏi cậu.

“A…” Tưởng Trạch Thần có chút u buồn nhìn Tưởng Trạch Hàm vẫn bám riết không tha mà đề xuất ‘quay về Tưởng gia’, cậu cảm thấy hết thảy cố gắng của mình chỉ đang biến chết sớm thành chết muộn mà thôi…

“A? Thần Thần!” Xưng hô quen thuộc, giọng nói quen thuộc, Tưởng Trạch Thần nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn về phía thanh niên đang bước nhanh về phía mình. Tuy rằng cậu ta đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm gần như che khuất nửa khuôn mặt, nhưng Tưởng Trạch Thần liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ là ai.

“Sao đến đâu cũng gặp cậu vậy.” Tưởng Trạch Thần đỡ trán.

“Cái này kêu là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ đi! Á… Anh Tưởng, em chào anh.” Theo bản năng mà run rẩy một cái, trong nháy mắt Lê Chu thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ mới vừa rồi, lễ phép chào hỏi.

Nắm chặt tay Tưởng Trạch Thần, tỏ rõ mình không thích Lê Chu, nhưng ngoài mặt Tưởng Trạch Hàm vẫn tươi cười khéo léo “Em cũng tới mua nhà sao?”

—— Nếu Lê Chu nói “Dạ” thì Tưởng Trạch Hàm tính toán lập tức đi nơi khác mua một căn khác, tuy rằng phòng giao dịch này là tốt nhất nhưng cảm giác phải ở cạnh Lê Chu khiến Tưởng Trạch Hàm không thấy vui vẻ gì.

“Không không, bài kiểm tra cuối kỳ của bọn em có liên quan tới vấn đề nhà đất nên em đến khảo sát tình huống và học tập thôi ạ.” Lê Chu xua tay, nói, “Nơi này rất có tiếng nên em với bạn học chọn nơi này.”

Đối với câu trả lời của Lê Chu, Tưởng Trạch Hàm thực vừa lòng, “Như vậy không quấy rầy bọn em nữa, anh cùng Tiểu Thần đi trước.”

“A, dạ.” Lê Chu liên tục gật đầu, cậu ta vẫn luôn cảm thấy ánh mắt anh hai Tưởng gia nhìn mình cực kỳ khó chịu. Tuy rằng chưa nói được mấy câu với Tưởng Trạch Thần làm Lê Chu có chút thất vọng nhưng tuyệt đối không gây trở ngại tới việc cậu ta chỉ muốn nhanh chóng tiễn bước ‘đại ôn thần’ này đi.

Tưởng Trạch Thần vẫn luôn rối rắm ở việc ‘chết sớm’ hay ‘chết muộn’ nên không chút để ý mà vẫy tay với Lê Chu, tính toán rời đi cùng với Tưởng Trạch Hàm, lại không nghĩ tới mới vừa đi được vài bước, đối phương đột nhiên vỗ ót, giống như nhớ ra cái gì đó mà gọi cậu lại.

“Đúng rồi! Tớ quên nói với cậu, đạo diễn Lưu sẽ đến trường chúng ta tuyển diễn viên cho kịch bản mới, chuyện này cậu biết không?”

“…Hình như có nghe được Tống Nhạc nói, có điều cũng không quá xác định.” Tưởng Trạch Thần sửng sốt một chút, gật gật đầu, lập tức nhãn tình sáng lên “Cậu nhận được tin tức chuẩn xác à?”

“Ừ, đúng vậy, tớ có ‘gián điệp’ à nghen!” Lê Chu tự hào vỗ vỗ ngực, ái muội chớp chớp mắt, “Có điều lần này tuy rằng dự tính sẽ chọn vài người, nhưng mà nhân vật chỉ có một…”

“Cậu nhất định đang tính toán sẽ giành được nhân vật kia, tớ cũng như vậy đó.” Tưởng Trạch Thần ngầm hiểu, “Về phần ai có thể giành được, liền dựa vào năng lực đi.”

Lê Chu gật gật đầu, lời nói ra tràn đầy chờ mong, “Đây là lần đầu tiên tớ cùng với cậu tranh đoạt một nhân vật đấy, rất thú vị nhỉ?”

“Là vô cùng thú vị.” Tưởng Trạch Thần nở nụ cười, giơ tay lên, trong con ngươi tràn đầy quyết tâm, “Cho dù là anh em nhưng là tớ cũng sẽ không nhân từ nương tay đâu nha!”

“Me too!” Lê Chu khẽ nở nụ cười, cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay với Tưởng Trạch Thần một cái — bọn họ vừa là bạn bè vừa là đối thủ, có thể vì tranh đoạt một nhân vật mà huyết vũ tinh phong, lại vẫn có thể thân thiết với nhau sau khi đã kết thúc.

Tưởng Trạch Hàm yên lặng đứng bên cạnh, anh thấy đôi mắt cậu sáng ngời hy vọng, ý chí sục sôi mà xoa tay, thấy cậu… đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người trước mặt – Lê Chu.

Tưởng Trạch Hàm biết em trai mình thực sự yêu thích việc đóng phim, một khi nói tới chuyện có liên quan công việc thì cậu đều rất chuyên chú, chuyên chú đến mức loại tất cả mọi thứ khác ra khỏi đầu. Tưởng Trạch Hàm hiểu được cậu, bởi vì anh cũng là kẻ cuồng công việc, anh có thể vì một phần đề án mà thức đêm vài ngày liền, không cho ra một kết quả phù hợp tâm ý thì tuyệt đối không bỏ qua. Có lẽ người mang dòng máu Tưởng gia đều như vậy cả, ngay cả cha Tưởng cũng như thế, vì công việc, ông có thể hoàn toàn không để ý tới gia đình, vì thế mới khiến Tưởng phu nhân không thể không bỏ lại con trai để bầu bạn với ông, thời thời khắc khắc đều phải ở bên cạnh ông.

Chỉ tiếc, cho dù thấu hiểu, cho dù đồng cảm, Tưởng Trạch Hàm vẫn không thể bình tĩnh tiếp nhận việc em trai kiêm người yêu của mình lại quên lãng mình, cho dù là vì công việc, vì sự nghiệp cũng không được.

—— Hơn nữa, trong công việc, trong sự nghiệp của cậu còn có một người Tưởng Trạch Hàm coi như cái đinh trong mắt, mỗi một lần nhìn thấy đều không thể không cảnh giác vạn phần – đó là Lê Chu…

“Đáng ghét! Chẳng lẽ mắt cậu mù rồi sao? Tại sao cậu vẫn luôn không nhìn ra rằng người tôi thích là cậu! Lê —” Thanh âm im bặt, Tưởng Trạch Hàm nhất thời sửng sốt, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, anh dùng ánh mắt khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Lê Chu đang cầm điện thoại và tỏ ra xấu hổ, sau đó chuyển sang Tưởng Trạch Thần đang thống khổ che mặt.

“Đây… đây là hiểu lầm…” Tưởng Trạch Thần nuốt một ngụm nước miếng, lặng lẽ nhìn thoáng qua Tưởng Trạch Hàm sắc mặt đang dần dần biến đen, tận lực giải thích, “Đây chỉ là lời kịch…”

“Sao anh không nhớ rõ em có lời kịch như thế?” Khóe miệng Tưởng Trạch Hàm cong lên nhưng không hề có ý cười — cho dù khi ghi âm giọng nói có chút sai lệch và vì điện thoại luôn đặt ở trong túi quần Lê Chu nên thanh âm có phần mơ hồ không rõ, nhưng trong nháy mắt anh đã đoán được đó là giọng nói của Tưởng Trạch Thần, không một chút nghi ngờ.

“Tập 23 của [Tinh Nguyện Hải], nhân vật em sắm vai có một cảnh tỏ tình lần đầu với nữ chính…” Tưởng Trạch Thần hung hăng trừng mắt nhìn Lê Chu một cái, “Lúc ấy nữ nhân vật chính kia tìm không thấy cảm giác nên em mới cùng Lê Chu làm mẫu giúp cô bé một lần. Tên Lê Chu này nói cái gì muốn nhập tâm, yêu cầu đem tên cô ấy thành tên cậu ta… Còn ghi âm!”

“Em sai, em thật sự sai!” Lê Chu vội vàng ôm quyền tạ tội, “Lúc ấy em chỉ muốn đùa một chút mà thôi…”

“Như vậy, em đặt nó thành chuông điện thoại là có ý gì?” Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu thản nhiên giải thích khiến Tưởng Trạch Hàm cuối cùng cũng đè nén được bất mãn cùng nóng nảy, anh bình tĩnh hỏi rõ.

“Đây không phải là em làm… Em họ em hôm qua tới nhà chơi, lại lấy di động của em ra nghịch, có lẽ là nó nghịch bậy…” Lê Chu thoạt nhìn dị thường ảo não, “Bây giờ em lập tức đổi lại!”

“Xóa đi.” Tưởng Trạch Hàm lời ít mà ý nhiều, ngữ điệu bình tĩnh lại cường ngạnh khiến da đầu người ta run lên.

“…Cái này…” Lê Chu nhìn nhìn di động, mặt lộ vẻ không nỡ.

“Xóa đi.” Tưởng Trạch Hàm hơi hơi nhíu mày, thúc giục một tiếng, giọng nói càng thêm trầm thấp và quả quyết.

Lê Chu cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, mang uất ức mà xóa bỏ đoạn ghi âm, sau đó giơ lên cho Tưởng Trạch Hàm coi.

Sắc mặt Tưởng Trạch Hàm cuối cùng cũng thả lỏng hơn.

“Em cũng không còn nhỏ, hơn nữa còn là người của công chúng, loại vui đùa quá phận này về sau tuyệt đối không thể làm nữa, biết không? Lúc bình thường ở bên cạnh nhau phải giữ đúng mực, em cùng người khác thế nào anh không xen vào, nhưng đừng kéo theo Tiểu Thần.” Khí thế của anh hai quyền uy hoàn toàn bùng nổ, Tưởng Trạch Hàm tuy rằng không dùng lời lẽ cứng rắn biểu cảm nghiêm nghị nhưng vẫn có thể khiến Lê Chu chột dạ không thôi và không dám phản kháng, chỉ có thể nhu thuận mà gật đầu, phát thệ mình tuyệt đối không bao giờ dám vui đùa ‘quá phận’ như thế nữa, cậu ta hứa tuyệt đối sẽ ‘chú ý đúng mực’.

Đồng dạng bị kinh sợ mà câm như hến, Tưởng Trạch Thần nghiến răng nghiến lợi với Lê Chu, lấy ánh mắt báo cho cậu ta chuyện này tuyệt đối cậu không để yên, về sau sẽ tìm cậu ta tính sổ. Sau đó cậu bị Tưởng Trạch Hàm túm gáy, không thể không ngừng việc ‘liếc mắt đưa tình’ với Lê Chu, chậm rãi chạy theo phía sau Tưởng Trạch Hàm.

“Anh nè… Em… giờ chúng ta đi đâu?” Tưởng Trạch Thần hơi hơi co rúm lại.

“Về nhà.” Tưởng Trạch Hàm trả lời, dừng một chút, lại nói, “Quay về Tưởng gia.”

“…Không đi công ty trang trí nội thất sao?” Tưởng Trạch Thần nhìn chiếc xe càng ngày càng gần, có chút tuyệt vọng.

“Để lần sau đi.” Tưởng Trạch Hàm ngữ khí kiên định, anh nhét chìa khóa xe vào ổ sau đó đẩy ra cửa xe bên ghế phó lái, dùng ánh mắt tạo áp lực với Tưởng Trạch Thần đang co quắp không thôi.

Tưởng Trạch Thần cuối cùng cũng không chống nổi áp lực, ôm tâm lý chết sớm đầu thai sớm cúi đầu ngồi xuống.

Mùng sáu tháng mười, thứ bảy, Tưởng Trạch Thần cảm thấy chính mình đại khái sẽ khắc ghi cái ngày này — cái ngày cậu lần đầu tiên bị ‘đi cửa sau’, mà còn là bởi vì bị người khác hãm hại …

—— Lê Chu, nếu không báo thù này, ông đây quyết không đội trời chung với cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.