Đời người, kỳ thực có đôi khi như là một câu chuyện cười. Khi còn bé muốn trăng muốn sao nhưng lại chẳng thể chiếm được, đợi cho trưởng thành, chiếm được rồi lại vứt bỏ như đôi giày rách.
Lúc Tưởng Trạch Thần cùng Tưởng Trạch Hàm đang ngồi trong phòng ăn, Tưởng Trạch Thần thấp giọng cảm khái một câu như vậy, lập tức đã bị anh hai nhà mình nhéo nhéo mũi, chế nhạo hỏi cậu khi nào thì biến thành triết học gia rồi.
Tưởng Trạch Thần nhún vai, hừ một tiếng, bưng đĩa đựng trái cây đi ra ngoài, mà Tưởng Trạch Hàm đi ở phía sau vài bước, dung túng mà lắc đầu cười nhạt.
Đêm 30 có vợ chồng Tưởng gia ở nhà, một chút cũng không ấm áp như trong tưởng tượng, ngược lại là cứng ngắc như bị bắt buộc. Anh em Tưởng gia sớm đã quen với tư thế ghé vào bên nhau cùng xem TV, quen với những cuộc trò chuyện vô nghĩa câu được câu không, cũng quen với chuyện không nói chuyện nữa thì thiêm thiếp ngủ. Mà lúc này, bọn họ không thể không như là ngưu lang chức nữ bị chia rẽ, ngồi tách biệt ở hai chiếc ghế sa lông, nhỏ thì bồi Tưởng phu nhân, lớn thì được kêu tới bên người cha Tưởng.
Người một nhà ngồi quây quần lại căn bản không có không khí tám chuyện phiếm gì hết, cả hai bên đã ở riêng từ nhiều năm, cho dù là nhóm người lớn cũng không thể che đi sự xa lạ với bọn trẻ, càng không cần phải nói tới chuyện bọn trẻ cũng chẳng có tình cảm thân cận gì với cha mẹ. Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nich-sat/3082098/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.