Trẻ con — cho dù tâm trí bản thân nó có bao nhiêu trưởng thành đều sẽ không tự chủ được mà quyến luyến thân nhân. Mà đặc điểm lớn nhất của người trưởng thành đó là cho dù có tưởng niệm như thế nào với gia hương cùng thân nhân thì đều ở lúc cần thiết không chút nào lưu luyến mà giương cánh, bay về phía bầu trời của chính mình.
Lúc Tưởng Trạch Hàm mới mười hai tuổi đang nóng ruột nóng gan vì nhớ nhung em trai, Tưởng Trạch Thần bên trong đã hơn hai mươi tuổi thì sinh hoạt đến hết sức thoải mái, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới ‘anh hai đại nhân’ ở B thị, có điều rất nhanh liền đem nó ném ra sau đầu, chuyên tâm với tương lai của mình.
Mà vốn, Tưởng Trạch Thần cũng không phải kẻ sẽ quyến luyến không muốn rời người khác, đối với ông anh trai trên cơ bản có thể xưng là thân nhân duy nhất của mình mà nói cũng sẽ không dính quá chặt, có đôi khi cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi đến high rồi thì mười ngày nửa tháng không gặp nhau cũng là rất bình thường. Hơn nữa tâm tư của cậu cũng không tính là quá tinh tế tỉ mỉ, nếu không phải một đoạn thời gian cuối cùng của kiếp trước sống quá nghẹn khuất thống khổ thì nói không chừng cậu hiện tại cũng vẫn là một tên ngu xuẩn không hiểu sự đời rồi.
Cho nên, Tưởng Trạch Thần căn bản không có cái ý niệm nhớ nhà trong đầu, cũng sẽ không bởi vì rời khỏi thân nhân mà trằn trọc, trình độ vô tâm vô phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nich-sat/3082069/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.