Chương trước
Chương sau
Có đôi khi lên giường với nhau không cần phải suy nghĩ hay màu mè gì đó, thời cơ đến liền làm, giống như là lên xe, lên thuyền, lên máy bay vậy.

Nhậm Mộ liếc nhìn Hạ Phong, ánh nhìn như muốn bắn ra tia lửa điện đến người cậu. Cầm lấy tay Hạ Phong giật ra…

Sau khi Hạ Phong gõ mã moss chưa đầy năm phút đồng hồ, hai người đã chuyển chiến trường đến giường…

Không có gì bất ngờ, Hạ Phong thua triệt để, vừa rồi ném đồ hoa lệ là thế hiện tại đã bị Nhậm Mộ lột sạch sẽ, đến quần lót cũng không giữ lại được. Ngồi trên người Hạ Phong, Nhậm Mộ giữ cổ tay cậu, một tay vội vã tìm áo mưa (BCS).

Hạ Phong thở hổn hển bên dưới, hoàn toàn không có chút sức lực để ý xem Nhậm Mộ chỉnh mình như thế nào. Tìm được áo mưa xong, Nhậm Mộ lập tức tách hai chân Hạ Phong ra…

So với tất cả mọi lần, Nhậm Mộ càng thêm hung dữ, hoàn toàn không nghĩ đến cảm thụ của Hạ Phong. Thật vất vả chờ Nhậm Mộ bắn ra, cả người ghé vào sau lưng mình, Hạ Phong mới phát hiện đây mới chỉ là bắt đầu. Không đến vài giây, Nhậm Mộ lại cương, xoay người Hạ Phong tiếp tục đến lần nữa… Lặp đi lặp lại đến khi mệt mỏi mới dừng lại.

Mơ màng trong chốc lát, Hạ Phong đẩy người đang nằm đè trên người mình, xuống lầu tìm nước uống. Nhưng còn chưa kịp xuống giường đã bị bắt trở về…

Giằng co hơn nửa đêm, Hạ Phong mệt mỏi không có phản ứng, ngủ say mặc kệ Nhậm Mộ muốn làm gì thì làm. Mà Nhậm Mộ, rất thanh tỉnh. Nhìn Hạ Phong nằm sấp trên giường, anh chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu.

Lấy một cái chăn đắp cho Hạ Phong, Nhậm Mộ xuống giường, lên sân thượng, tựa người trên lan can hút thuốc…

Hút xong, vừa định lên giường nằm thì điện thoại của Hạ Phong trong túi quần rung chuông. Lấy điện thoại ra, trên màn hình là tên người gọi: Tổ Ngạn Chi.

“Thần Việt, ngủ sao?” Đầu kia, Tổ Ngạn Chi cho rằng người nghe điện là Hạ Phong, hoàn toàn không nghĩ đến ông chủ Nhậm, “Tôi không ngủ được”. Ngủ không được phải đi quấy rầy người ta…

Không thấy Hạ Phong đáp lại, Tổ Ngạn Chi chỉ cho rằng Hạ Phong không muốn nói chuyện, tiếp tục động thoại: “Tôi… nhớ cậu”.

Thật lâu sau, Nhậm Mộ mới nói một câu: “Cậu ta đang ngủ”.

Tổ Ngạn Chi không nói câu nào nữa.

Nhậm Mộ tắt điện thoại, nhét trở lại trong túi quần, đem quần ném xuống đất. Liếc mắt nhìn người ngủ không biết trời đất gì, anh yên lặng mặc quần áo, yên lặng đóng cửa phòng…

**

Hạ Phong vừa đến studio liền đặt mông ngồi xuống, ôm mặt không nói lời nào. Tô Ôn cũng không thèm nhìn cậu một cái, vội vàng chạy đến chỗ Vi Củng Nhiên nói chuyện phiếm.

Ngược lại Vi Củng Nhiên lập tức phát hiện Hạ Phong không bình thường. Nhìn Hạ Phong, phát hiện trên mặt cậu khóe miệng bị thương, thái dương bị tụ máu, hai mắt thâm quầng. Nhìn thế nào cũng vô cùng mệt mỏi. Khoát tay lên ghế dựa, anh cười nói: “Thần Việt, mới một ngày không gặp sao đã thành ra như thế này rồi? Sẽ không phải lại xảy ra sự cố gì đi?” Vi thiên vương vẫn chưa quên lần cậu bị người của Tam gia đánh sứt đầu mẻ trán, nghĩ rằng cậu lại trêu chọc phải người nào.

Nghe Vi Củng Nhiên hỏi Tô Ôn lúc này mới quay đầu nhìn.

“Thần Việt, cách một buổi tối liền biến thành như vậy. Nếu cách ba năm ngày liệu tôi có phải xin công ty cho cậu nghỉ dài hạn không?”

Hạ Phong nhìn hai người, không nói gì. Từ sau khi cùng Vi Củng Nhiên quay phim, Tô Ôn không biết bị chập dây thần kinh nào mà mồm miệng càng trở nên độc địa, không có việc gì lại châm chọc cậu. Còn có Vi Củng Nhiên, thân quen với cậu hơn liền bắt đầu không còn giữ phong phạm siêu cấp ảnh đế nữa…

“Nhìn cái dạng này, tám chín phần mười là bị ai đó chọc giận”.

“Mới sáng sớm tôi lấy ai ra mà giận?” Cho dù có thì cũng đã lên máy bay đi chỗ khác rồi. Nhớ đến Nhậm Mộ, cơn tức của Hạ Phong lại tăng vọt. Vừa mở mắt dậy đã không thấy người đâu, tưởng là đi làm nhưng không phải. Đến công ty mới biết anh ta đi công tác nước ngoài…

Bị người chèn ép cả buổi tối, một câu từ biệt không có đã bỏ đi, Hạ Phong không giận mới là lạ, đã thế chỉ có thể hậm hực trong lòng.

“Sao tôi biết được?” Vi Củng Nhiên nói đầy vô tội, “Không biết chừng là Nhậm Mộ, hoặc là người nào đó”.

Hạ Phong trừng mắt nhìn Vi Củng Nhiên, không trả lời, Tô Ôn liền đoạt mất.

“Nói đến Nhậm Mộ, tôi lại nhớ tới Tổ Ngạn Chi”.

Hạ Phong cảm thấy Tô Ôn và Vi Củng Nhiên hôm nay vô cùng muốn ăn đòn… Tô Ôn mở lịch trình ra, nói với Hạ Phong: “Tối mai cậu và Tổ Ngạn Chi sẽ tham gia một chương trình tạp kĩ”.

Chương trình tạp kĩ? Còn cùng Tổ Ngạn Chi? Hạ Phong nghĩ đến phải gặp Tổ Ngạn Chi liền xoắn xuýt. Mới đây Tổ Ngạn Chi thổ lộ với cậu, từ lúc trở về từ Paris cậu vẫn chưa gặp mặt tiểu thiên vương, nhưng điện thoại đã nhận không ít. Lần nào cậu cũng trốn tránh nói sang chuyện khác, hoặc là dứt khoát không nói câu nào.

Từ huynh đệ đến người theo đuổi, sự thay đổi này khiến Hạ Phong không chịu được. Coi như là đang đóng phim thì sự chuyển biến này cũng khó mà thừa nhận…

“Có thể từ chối sao?”

“Không thể”. Tô Ôn cự tuyệt. “Cậu phải làm sáng tỏ một sự kiện, cậu và Tổ Ngạn Chi không phải đồng tính luyến ái mà là huynh đệ. Lời này nói thế nào, cậu tự suy nghĩ đi”.

Hạ Phong im lặng, mở kịch bản xem lời thoại của mình.

Lúc này Vi Củng Nhiên nói:

“Thiếu chút nữa đã quên. Thần Việt, Tam gia bảo tôi nói với cậu, trận thi đấu nửa năm hai tuần nữa sẽ tổ chức lại, bảo cậu chuẩn bị cho tốt”.

“Đã biết”.

**

Chương trình tạp kĩ thu vào buổi tối, Hạ Phong không phải chưa từng đến, chỉ là đến cùng với Tổ Ngạn Chi có cảm giác là lạ. Tiểu thiên vương Tổ Ngạn Chi và chuyện xấu thiên vương Thần Việt của China Era Entertainment cùng đến tham dự, người chủ trì hiển nhiên nghĩ ra mọi biện pháp để moi thông tin, hi vọng tăng tỉ lệ người xem.

Hạ Phong không có chút ngoài ý muốn, các câu trả lời đều chung chung, quy củ. Đến khi đề cập đến quan hệ giữa cậu và Tổ Ngạn Chi, cậu chỉ nói qua loa cho có lệ, đều là “Tôi và Tổ Ngạn Chi chỉ là huynh đệ” này nọ. Nữ MC thật sự không còn cách nào đào bới được, đành phải hướng đến tình cảm giữa cậu và Ivy, còn có gia cảnh của cậu. Khi hỏi về thời kì trưởng thành, Hạ Phong nói dối không chớp mắt, có trời mới biết lúc nhỏ Thần Việt là người như thế nào, cuối cùng cậu miêu tả Thần Việt thành một nam hài badboy con nhà giàu điển hình…

Tựa người vào vách thang máy, mí mắt Hạ Phong sắp không chống nổi. Trong thang máy có bốn người, cậu, Tô Ôn, Tổ Ngạn Chi, Hoắc Tâm Uyển.

“Thần Việt, cậu muốn kết hôn với Ivy sao?” Lấy danh nghĩa quan tâm đến huynh đệ, Tổ Ngạn Chi hỏi. Lúc ghi hình Hạ Phong có nói như vậy, cậu thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn xác nhận lại. Mặc dù biết Hạ Phong là đồng tính nhưng việc gay cưới vợ để che dấu tính hướng cũng không phải chuyện hiếm.

Hạ Phong trợn mắt: “Nếu Ivy đồng ý, tôi sẽ không có ý kiến”. Biết rõ cậu là gay, biết rõ cậu không thể có cảm xúc với mình còn cam tâm tình nguyện gả đến, cậu còn có thể nói gì? Cưới.

Tổ Ngạn Chi nhìn cậu, hỏi: “Thật không?”

“Đương nhiên”.

Vừa ra đến bãi đỗ xe, Tô Ôn liền có vẻ không chờ được, bộ dáng như nhà bị cháy đến nơi vội vàng chạy đi. Hoắc Tâm Uyển đi cũng không tính chậm, nhưng đối với Hạ Phong đang bị vây trong trạng thái không tỉnh táo mà nói thì rất nhanh. Tổ Ngạn Chi đi phía trước Hạ Phong, thấy Hạ Phong không theo kịp liền cố ý đi chậm lại.

Hạ Phong chậm rì rì đi lên.

Tổ Ngạn Chi nhìn cậu, cúi đầu. Mười giây sau, cậu ngập ngừng hỏi: “Thần Việt, nếu như không có Nhậm Mộ, hoặc là Nhậm Mộ cho tới bây giờ không xuất hiện, cậu sẽ chọn tôi sao?”

Hạ Phong ngạc nhiên nhìn Tổ Ngạn Chi. Vài chục giây sau ới có phản ứng. Thấy Tổ Ngạn Chi tỏ vẻ như đang nói đùa, cậu liền giả vờ như không nghe thấy: “Sao? Cậu vừa nói gì? Hiện tại quá muộn rồi, về ngủ sớm một chút a”. Nói xong tốc độ cũng nhanh hơn, vượt qua Tổ Ngạn Chi đi lên phía trước.

Nhưng Tổ Ngạn Chi đi càng nhanh hơn, ngăn phía trước, hỏi lại cậu một lần nữa. Lần này, cho dù Hạ Phong muốn giả điếc cũng không được.

Thấy Tổ Ngạn Chi nghiêm túc, hai mắt Hạ Phong đảo quanh quất mấy cái mới nhìn thẳng về phía Tổ Ngạn Chi.

Tô Ôn ở trong xe thấy Hạ Phong chậm chạp không lên, liền quay đầu nhìn.

Hạ Phong thở dài một hơi: “Tổ Ngạn Chi, chúng ta là huynh đệ.”

“Chỉ có thể là huynh đệ sao?”

“Đúng vậy”.

“Tôi hiểu được”.

Hạ Phong nhìn Tổ Ngạn Chi yên lặng xoay người. Từ đáy lòng, cậu không muốn cùng Tổ Ngạn Chi đi đến nước này, không thể trở thành huynh đệ, chỉ có thể xem nhau như người quen.

Ngồi trên xe, hai mắt Hạ Phong thất thần nhìn phía trước. Tô Ôn cũng không có lấy một lời an ủi, chỉ chuyên chú lái xe.

Gần về đến nhà, Hạ Phong nhận được tin nhắn của Tổ Ngạn Chi: Thần Việt, tôi sẽ không buông tay.

Đều là một đám bỉ ổi – đây là lời tâm huyết của Hạ Phong sau khi xem xong tin nhắn. Sau khi sống lại, chính sự đầu tiên mà cậu làm chính là không biết xấu hổ theo đuổi Hàn Lăng, còn chưa được đến tay đã chấp nhận thua cuộc, xây dựng quan hệ với Nhậm Mộ. Thật vất vả yên ổn được Hàn Lăng liền chạy đến tuyên bố ‘không thể không có cậu’. Hiện tại Nhậm Mộ còn chưa thu phục được Tổ Ngạn Chi lại chen chân vào, nói cái gì mà không thể làm huynh đệ, không muốn buông tay. Đây là cái chuyện quái gở gì thế này.

Buổi tối hôm ấy, không có người canh chừng, Hạ Phong thiếu chút nữa chết đuối trong bồn tắm.

Lại qua một tuần lễ.

Ông chủ Nhậm dường như không có ý định trở về. Hạ Phong vẫn ngày ngày gọi điện thoại, gửi tin nhắn nhưng ông chủ Nhậm không trả lời.

Một đêm, Hạ Phong uống rượu, gọi điện thoại cho Nhậm Mộ lát sau liền chuyển đến tin nhắn thoại. Cậu rống vào điện thoại: “Nhậm Mộ, tốt nhất là anh chết luôn ở bên kia cho tôi, đừng có về cho vướng mắt bản thiếu gia.

Hiện tại Hạ Phong lên như diều gặp gió, đến cả Trầm Chương muốn gặp cũng phải hẹn trước. Kì thật, Trầm Chương không phải gặp cậu vì đứa con bảo bối của ông ta thì còn chuyện gì nữa, đại khái là muốn cậu chia tay gì đó mà thôi.

Thi đấu nửa năm đã xong, Hạ Phong dễ dàng vượt qua. Nhưng Nhậm Mộ hoàn toàn không xuất hiện, còn nói đến cái gì chung kết.

Hạ Phong cự tuyệt pary độc thân của Vi thiên vương, lôi kéo cả người mệt mỏi lên xe. Party độc thân? Hiện tại cả thiên hạ đều biết cậu có một người bạn gái, Ivy.

Vẫn như lệ cũ, Hạ Phong bên ngoài đua xe vài vòng mới trở về. Điện thoại đặt bên ghế phó lái không ngừng vang lên nhưng Hạ Phong mặc kệ.

Buổi tối gió cũng không mát hơn chút nào, Hạ Phong mở rộng cửa kính xe. Khuỷu tay tì lên cửa, nâng đầu, cho xe đi mà không có chút mục đích gì.

Một lát sau chuông điện thoại ngừng lại, thế giới rốt cục an tĩnh. Có điều lát sau lại vang lên. Cậu đành phải nghe máy.

Người gọi là Hàn Lăng.

“Alo”

Vừa mở miệng Hàn Lăng đã hỏi: “Hạ Phong, kết thúc công việc đến sao?”

Hạ Phong phủ nhận: “Tôi không phải Hạ Phong”.

“Với tôi mà nói cậu chính là Hạ Phong”. Đầu kia Hàn Lăng trầm mặc nhưng vẫn truyền đến tiếng nức nở rất nhỉ: “Có thể đến được không? Giúp tôi.”

Hạ Phong không lên tiếng.

“Cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì sao? Sinh nhật của tôi”.

Nghe Hàn Lăng nói như vậy, Hạ Phong nhìn đồng hồ, 12h01. Tuổi 30 của một người đàn ông vô cùng quan trọng, vào thời khắc này Hàn Lăng lại gọi điện cho cậu. Đời trước, cậu đã đón sinh nhật cùng Hàn Lăng 5 năm, Hạ Phong chỉ tổ chức được một bữa tiệc cho anh, đó là sinh nhật đầu tiên. Mà bốn lần sau đó, sinh nhật Hàn Lăng không phải ở studio thì chính là đi công tác, không thể về nhà cùng đón sinh nhật.

“Sinh nhật vui vẻ”.

“Cậu có thể tới được không? Cùng tôi thổi một ngọn nến. Đã rất nhiều năm cậu không cùng tôi. Tôi chỉ là hi vọng được gặp cậu một chút”.

Nghe Hàn Lăng cầu khẩn, tâm Hạ Phong cũng mềm ra.

“Không được, tôi mệt chết đi”.

“Tôi sẽ chờ ở nhà của chúng ta, thẳng đến khi cậu đến”.

Hàn Lăng cúp máy, để lại Hạ Phong đầy bắt đắc dĩ. Nhìn đèn giao thông từ xanh chuyển sang đỏ, cậu ngừng lại, nhét điện thoại di động vào túi quần. Đèn đỏ vừa hết, cậu dùng sức nhấn ga phóng đi trên đường. Đường lớn không một bóng người, cậu càng dùng sức tăng tốc độ.

Kinh nghiệp cho biết, xảy ra tai nạn giao thông chết một lần không có nghĩa là kiếp sau nhất định sẽ an toàn, rất có thể kiếp sau sẽ lại chết vì tai nạn giao thông, giống như Hạ Phong vậy. Tại một khúc ngoặt, một chiếc xe con không biết từ đâu xông ra, mạnh mẽ đâm thẳng vào xe Hạ Phong.

Không kịp chuyển hướng, Hạ Phong liền vội vàng giẫm phanh. Lốp xe cạo trên mặt đường để lại dấu vết thật sâu, xe xoay vài vòng rồi đáp tại một thân cây ven đường…

Lần trước chết đi không kịp cảm giác cái gì gọi là hồn lùa khỏi xác, lần này, Hạ Phong có thể cảm nhận được rõ ràng. Đầu xe biến hình nghiêm trong, cậu bị kẹt bên trong, không thể động đậy, máu theo trán chảy xuống. Trong tích tắc ý thức xẹt qua, đau khổ mới chỉ bắt đầu…

**

Cậu mở mắt ra, nhìn về phía bên ngoài, đều là một mảnh mơ hồ. Đầu xe biến dạng ép chặt lấy cậu, hai chân cũng mắc kẹt bên trong.

Lái xe gây ra tai nạn không có chút nhân tính, không thèm nhìn cậu ra làm sao.



Cảm giác mình sắp bất tỉnh, Hạ Phong cố gắng nhớ kĩ một cái tên: Nhậm Mộ…

Đầu xe xuất hiện khói trắng cùng với mùi xăng xe…. Ý thức của cậu dần mơ hồ, sự tình gì cũng đều có thể phát sinh, cái gì cũng đều trở nên điên cuồng. Mơ mơ hồ hồ, Hạ Phong nhìn thấy Thần Việt… thấy cậu ta đứng ở đầu xe, khoanh tay lạnh lùng nhìn mình….

Hẳn là đang đợi mình chết để đoạt lấy thân xác a? Đây là suy nghĩ cuối cùng của Hạ Phong…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.