Bốn năm sau, hoàng hậu hạ sinh hạ đích trưởng tử, một năm sau đứa bé chết yểu. Vừa qua Tết năm đó, nàng lại có long thai, mấy ngày nữa sẽ hạ sinh.
Nhưng hoàng hậu vẫn còn nhớ rõ lời hoàng đế đã nói với nàng khi lần đầu tiên lâm hạnh nàng: "Trẫm không thích nàng, nhưng trẫm là hoàng đế, trẫm cần một đích tử. Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu đều đang trông mong. Đắc tội rồi."
Mặc dù sau đó, nàng và hoàng đế đối xử với nhau một cách tôn trọng. Đặc biệt là khi Thừa hỗ mới mất, hoàng đế thương xót nàng, hai người cứ vậy cùng nhau đi qua những tháng ngày khó khăn nhất.
Tình cảm của hoàng đế dành cho nàng từ thương hại chuyển thành yêu thương, dù có bao nhiêu người mới vào cung thì ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng đều ở lại Côn Ninh Cung, không đổi một ngày.
Hoàng đế là một hoàng đế tốt, một phu quân tốt, một A Mã tốt, nhưng nàng biết rằng trong trái tim hoàng đế luôn có một vị trí dành cho Như Nguyệt.
"Khi hoàng hậu hạ sinh tiểu hoàng tử an toàn, ngạch nương nhất định sẽ mang Như Nguyệt vào cung chúc mừng."
Giọng nói của Đại Phúc Tấn khiến hoàng hậu thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, khi có người nhắc đến hài tử trong bụng, chút tiếc nuối trong lòng hoàng hậu đã bị xóa sạch. Nàng chuyển sang nói chuyện chuẩn bị hạ sinh với Đại Phúc Tấn và Đồng Giai thị.
Đang nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa có tiếng tiểu thái giám hô lên: "Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhu-nguyet/3482554/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.