Tả Tiểu Lang tò mò vuốt bụng Tả Thiệu Khanh, cảm xúc phồng lên kia không giống với bình thường.
Bỗng nhiên, bên trong động đậy, thứ gì đó đá vào tay bé, bé sợ tới mức thu tay về.
“Phụ thân…bên trong…bên trong có thứ đang động.” Tả Tiểu Lang phát âm không rõ la lên, Lão phu nhân và Chung má má đồng thời cười ra tiếng.
Tả Tiểu Lang lại không biết bọn họ đang cười cái gì, bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên, nước mắt xoát xoát xoát rơi xuống.
“Đây là làm sao?” Tả Thiệu Khanh không tiện ôm bé, chỉ có thể ngồi trên ghế kéo bé đến trước mặt.
“Phụ thân…người có phải hay không bệnh rồi?… Phải hay không sắp chết?” Cách khóc thút thít của Tả Tiểu Lang vĩnh viễn chính là im lặng không tiếng động như vậy, nước mắt chảy ròng ròng nhưng lại không khóc ra tiếng.
Lão phu nhân nhìn đau lòng không thôi, ôm bé đứng dậy vỗ vỗ an ủi: “Cháu ngoan, khóc cái gì? Phụ thân cháu không phải bệnh, chỉ là có bảo bảo, rất nhanh cháu sắp có đệ đệ hoặc muội muội.”
“Thật sự? … Không phải bệnh?” Tả Tiểu Lang vẫn không thể hiểu được cái gì gọi là có bảo bảo, nghe thấy Tả Thiệu Khanh không phải bệnh nước mắt lập tức ngừng lại.
“Đương nhiên không phải, phụ thân cháu thân thể rất tốt sao sẽ bệnh chứ?” Lão phu nhân cẩn thận giải thích cho bé, cho dù Tả Tiểu Lang chưa hẳn nghe hiểu được.
Cuối cùng bà còn cố ý dặn dò một câu: “Chuyện này chỉ cho phép người trong nhà chúng ta biết, đừng nói ra ngoài, bằng không phụ thân cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754892/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.