Chương trước
Chương sau
Sau khi xảy ra chuyện té xỉu, Lục Tranh triệt để cắt đứt cơ hội ra ngoài của Tả Thiệu Khanh, thậm chí ngay cả ra khỏi phòng cũng phải có hắn đi theo.
“Em thật sự không có yếu như vậy, anh xem mấy ngày này không phải rất tốt sao?” Tả Thiệu Khanh cũng biết trạng thái bản thân không đúng, nhưng cũng không đến tình trạng cả ngày nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.
“Trước khi chưa xác định là vấn đề gì, hết thảy cẩn thận là trên hết.” Lông mày Lục Tranh mấy ngày này chưa từng giãn ra.
Hắn tự nhận bản lĩnh bắt mạch của mình cũng không tệ, nhưng đối với thân thể của Tả Thiệu Khanh nhưng lại là bệnh gì cũng nhìn không ra.
Lúc đầu hắn còn cho rằng bản thân lo lắng nghĩ nhiều, Tả Thiệu Khanh mạnh khỏe, nhưng sau khi Tả Thiệu Khanh té xỉu hắn vẫn không chuẩn đoán ra bệnh, thì biết việc không đúng.
Đẩy đi tất cả công vụ, Lục Tranh suốt ngày ở trong nhà với Tả Thiệu Khanh, thỉnh thoảng nha môn có công văn khẩn cấp đưa tới sẽ cùng y xử lý.
Bên ngoài, hắn chỉ nói Tả Thiệu Khanh quá mức mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng mấy ngày, dù sao người của bọn họ đều ở Hạc Thành, xảy ra cái gì cũng kịp thời xử lý.
Trọn vẹn mười ngày, Ẩn Nhất mới phong trần mệt mỏi mang theo hai người về đến Hạc Thành, hai người một già một trẻ, già thì thể lực rõ ràng chống đỡ hết nổi, trẻ thì tinh thần vô cùng phấn chấn.
Vừa thấy Lục Tranh, hai người hành lễ vấn an liền được Lục Tranh mang vào nội thất.
“Làm phiền Chiêm thái y đi một chuyến, thật sự là nội tử bệnh tình kì lạ, đại phu toàn thành tra không ra nguyên nhân bệnh.”
Chiêm thái y đã nghe Ẩn Nhất nói đối tượng phải chữa bệnh, lúc này đạp không khí nói: “Lục công gia nghiêm trọng rồi, là việc người thầy thuốc nên làm, chỉ là lão phu đi đường vất vả, thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ sợ tạm thời không cách nào bắt mạch.”
Lục Tranh nhướng mày, lại nghe Tả Thiệu Khanh lên tiếng nói: “Không ngại, bổn quan hiện tại cũng không khó chịu, Tiểu Lục Tử, mang lão thái y xuống dưới nghỉ ngơi.”
Lục Tranh thấy thái y kia bộ dáng đứng cũng không vững cũng biết không thể vội vàng, vì vậy phất tay để La Tiểu Lục mang người đi.
Già đi rồi, người trẻ tuổi kia lại có chút hứng thú đánh giá xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tả Thiệu Khanh.
Lục Tranh chưa từng thấy đại phu trẻ tuổi này, chỉ xem hắn ta là trợ thủ của Chiêm thái y: “Ngươi cũng trước đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Thanh niên kia quay người lại hướng Lục Tranh cười cười: “Không cần, không biết Lục công gia có thể cho phép thảo dân bắt mạch tra bệnh cho Tả đại nhân không?”
“Xuất sư rồi?” Lục Tranh thấy hắn ta còn trẻ, cũng không quá tin tưởng y thuật của hắn ta, nhưng không đuổi người đi.
“Thảo dân và Chiêm thái y chính là bạn bè tri kỉ.” Một câu nói của thanh niên kia liền nâng cao thân phận của bản thân đến trình độ cùng cấp với Chiêm thái y.
Lục Tranh cẩn thận quan sát hắn ta, thanh niên này khí chất xuất trần, trầm ổn và tự tin giữa lông mày không hề giống như một học đồ sẽ có: “Ngươi tại sao đến đây?”
“Lúc Lục công gia phái người mời Chiêm huynh, thảo dân đúng lúc có mặt, nghe nói đại phu chỗ này đều xem không ra vấn đề, Chiêm huynh hoài nghi là trúng độc, vừa vặn thảo dân ở phương diện này có nghiên cứu, liền mời thảo dân cùng lên đường.”
Lục Tranh nghe thấy hai chứ “trúng độc” lông mày hơi nhíu lại, cũng nhớ tới quả đỏ kia, hắn dùng tay ra hiệu “mời”, xem như đồng ý người thanh niên này bắt mạch cho Tả Thiệu Khanh.
Thanh niên kia chắp tay, đi đến bên giường ngồi xuống, mỉm cười nói: “Thảo dân họ An tên Hòa, Tả đại nhân có thể nói kĩ càng tỉ mỉ bệnh trạng hôm nay một lần?”
Tả Thiệu Khanh theo phản ứng bản năng đặt tay ở trên bụng, mấy ngày nay, động tĩnh bên trong càng ngày càng nhiều lần, trong lòng y cũng không trấn định như mặt ngoài, nhưng muốn y nói trong bụng có thứ gì đó đang động, y tuyệt đối không nói ra khỏi miệng được.
Tả Thiệu Khanh nói một chút bệnh trạng ngày thường, như là thỉnh thoảng sẽ chóng mặt, lượng cơm ăn tăng lên, vân vân…
An Hòa càng nghe vẻ mặt càng kì lạ, hắn ta phủ ngón tay lên mạch Tả Thiệu Khanh, cẩn thân nghe chẩn bệnh một lát, xác thực không phát hiện cái gì khác lạ, chẳng qua là một chút bệnh vặt thân thể nóng.
Nhưng…hắn ta nhìn chằm chằm mặt Tả Thiệu Khanh một hồi, phát hiện y xác thực so với lần trước mình thấy mập lên không ít.
Là nhân vật làm mưa làm gió ở kinh đô, An Hòa từng thấy Tả Thiệu Khanh, mặc dù chỉ là xa xa mà nhìn mấy lần, nhưng Tả Thiệu Khanh bề ngoài cực kì xuất sắc, người từng thấy không thể nào dễ dàng quên đi.
Tả Thiệu Khanh tựa ở đầu giường, trên người còn đắp chăn, An Hòa trong khoảng thời gian ngắn cũng nhìn không ra y mập lên bao nhiêu, chỉ là ôm một tia tâm tính kì lạ nói: “Mời đưa tay phải cho thảo dân xem một chút.”
Tả Thiệu Khanh liếc nhìn Lục Tranh, thấy hắn mặt lộ vẻ nghi hoặc nhưng không cự tuyệt, vì vậy đưa tay phải ra ngoài.
Y cũng coi như bệnh lâu thành thầy thuốc, nhưng chỉ biết một chút dược lý, đối với bắt mạch xác thực là dốt đặc cán mai.
Chẳng qua trước đây đại phu bắt mạch cho y hình như đều là tay trái.
An Hòa phủ ngón tay lên mạch Tả Thiệu Khanh, chẳng được bao lâu mắt lập tức sáng lên, giống như vui mừng giống như kinh ngạc lại giống như kích động, khiến Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh hoảng sợ.
“Như thế nào?” Lục Tranh giọng điệu không tốt hỏi, thật sự là nét mặt của thanh niên này quá mức hớn hở, cùng với tâm tính lúc này của hắn không hợp.
“Có thể… có thể để cho thảo dân nhìn bụng Tả đại nhân?” An Hòa xoa tay vẻ mặt kích động hỏi.
Lục Tranh tức giận, chẳng qua cũng không phải hoàn toàn đối với hắn ta, bởi vì từ sau khi hắn trở về, Tả Thiệu Khanh đều không cho hắn gần gũi, tuy nói hắn cũng sẽ không thừa dịp Tả Thiệu Khanh bệnh làm ẩu, nhưng đối phương ngay cả ôm cũng không cho hắn ôm.
Hắn vẫn cho là Tả Thiệu Khanh vì hình thể béo lên mới như thế, ngay cả hắn cũng lâu như vậy không đụng đến chỗ đó há có thể để cho một nam nhân lạ lẫm đụng?
“Lý do?” Lục Tranh đè xuống tức giận hỏi.
“Thảo dân có một suy đoán to gan, nhưng cần muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể xác minh.” Kì thật từ mạch tượng đã có thể xác định tám phần, nhưng An Hòa vẫn là muốn nhìn thấy một chút.
Dù sao việc nam nhân mang thai là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tả Thiệu Khanh cùng hắn ta liếc nhau, không biết vì cái gì bên tai liền đỏ lên, cả người đều nóng bừng.
Chẳng qua y bộ dáng thẹn thùng như vậy ở trong mắt Lục Tranh thì không quá tươi đẹp, ánh mắt vừa rồi của hai người họ Lục Tranh nhìn thấy chẳng khác gì mắt qua mày lại.
Lục Tranh ngồi xuống bên mép giường, tự mình ra tay nhấc chăn lên, nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên của Tả Thiệu Khanh, đưa tay nhéo nhéo, hình như… so với tháng trước cứng lên không ít.
Bốn con mắt nhìn chăm chú động tác của hắn, Lục Tranh xấu hổ thu tay lại, thay Tả Thiệu Khanh sửa sang lại vạt áo quần áo trong, quay đầu hỏi An Hòa: “Ngươi xem cũng xem xong rồi, kết luận?”
An Hòa từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần, vội ho một tiếng hỏi Tả Thiệu Khanh: “Tả đại nhân mấy tháng trước phải chẳng từng xuất hiện bệnh trạng nôn mửa, không muốn ăn?”
“Lúc ở trên biển từng có, bổn quan say tàu.”
“Say tàu kia vẫn luôn có? Hay là một khoảng thời gian ngắn?”
“Một tháng trở về kia.”
An Hòa gật đầu, lại hỏi: “Đại nhân ngày thường có từng vận động kịch liệt?”
“Luyện kiếm có tính không?”
An Hòa gật đầu: “Đương nhiên.”
“Có, chỉ là luyện thời gian một nén nhang tay chân mệt mỏi nhúc nhích không nổi, sau đó…” Ngất luôn… Tả Thiệu Khanh có chút nói không ra lời.
An Hòa hiểu rõ cười cười, chuyện này hắn ta đã nghe nói, đối phương nên may mắn lúc ấy kịp thời chóng mắt, nếu không chừng đợi bụng càng lớn cũng chưa phát hiện.
Chẳng qua… nếu đổi lại là đại phu khác, cũng chưa chắc sẽ phát hiện, bởi vì không có người sẽ nghĩ tới phương diện này.
Dù cho có đại phu đoán ra là hoạt mạch, chỉ sợ cũng không dám nói ra tin tức kinh người Tả đại nhân mang thai.
An Hòa nhịn không được động thủ chụp lên bụng hơi nhô lên kia, theo như hắn ta chuẩn đoán, sinh mệnh nhỏ trong này sắp bốn tháng, qua một tháng nữa, thai động sẽ càng rõ ràng hơn.
Lục Tranh túm chặt bàn tay kia, dùng sức hất ra: “Chú ý hành vi của ngươi. Đừng để cho bản công có cơ hội cắt đứt tay của ngươi.”
An Hòa cũng không tức giận, cười hỏi Tả Thiệu Khanh: “Tả đại nhân tự mình cũng suy đoán được đi?”
Tả Thiệu Khanh trừng lớn hai mắt, sắc mặt trắng bệch: “Này… điều này không thể nào.” Y nhưng thật sự là nam nhân. Làm sao có thể sẽ giống như y nghĩ.
“Chính là như ngài nghĩ, chúc mừng.” An Hòa cũng không biết đứa bé này làm sao đến, nhưng thiên hạ to lớn không thiếu chuyện kì lạ, hắn ta cũng không hề cảm thấy không thể tiếp nhận.
Lục Tranh không vui nhíu mày: “Các ngươi đang nói chuyện bí hiểm gì?” Cảm giác bị thê tử và nam nhân khác bài trừ ở bên ngoài, Lục công gia bày tỏ không tiếp nhận được.
An Hòa đứng dậy, hướng Lục Tranh vái: “Chúc mừng Lục công gia, chúc mừng Lục công gia, ngài rất nhanh có thể làm cha rồi.”
“Nói rõ một chút.” Cái gì gọi là rất nhanh có thể làm cha rồi hả? Hắn đã có một đứa con trai rồi.
An Hòa liếc nhìn thiếu niên vô cùng lúng túng, lui về sau một bước: “Việc này vẫn là để cho Tả đại nhân nói cho ngài biết, thảo dân cụ thể cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua, nếu có chỗ cần dùng đến thảo dân, thảo dân nhất định dốc hết toàn lực.”
Có thể tận mắt nhìn thấy một nam nhân từ mang thai đến sinh con, An Hòa tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội ngàn năm khó gặp này.
Nói xong An Hòa trực tiếp lui ra ngoài, lưu lại Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh hai người giương mắt nhìn nhau.
Tả Thiệu Khanh tim đập cực nhanh, kèm theo động tĩnh trong bụng cũng hơi lớn, y một tay vuốt bụng, sắc mặt đổi lại đổi, xoắn xuýt không biết làm sao mở miệng.
Hơn nữa, y thật ra không thể tiếp nhận bản thân là nam nhân vậy mà thật sự mang thai, y như vậy còn tính là nam nhân sao?
Ánh mắt Lục Tranh từ mặt y chuyển qua trên cái bụng nhô lên của y, không biết vì cái gì, động tác lúc này của Tả Thiệu Khanh khiến cho hắn nghĩ tới nữ nhân mang thai, mà bên trong bụng kia, đang thai nghén con của hắn.
Ánh mắt Lục Tranh trở nên nóng như lửa, một tay phủ lên bụng của Tả Thiệu Khanh, hỏi: “Hắn vừa rồi nói lời kia là có ý gì?”
Tả Thiệu Khanh rất không tự nhiên, đẩy tay hắn ra nằm xuống, trở mình dịch vào bên trong nằm, cũng không trả lời.
Lục Tranh nằm xuống bên cạnh y, hai tay xuyên qua eo y ôm y vào trong lòng, có so sánh mới biết, Tả Thiệu Khanh tháng này mập lên không ít, eo lại cũng không phải bộ dáng mảnh khảnh như lúc trước.
Nhưng Lục Tranh cũng không chê, thậm chí bản thân còn mong đợi, hắn kề tai Tả Thiệu Khanh hỏi: “Họ An nói ta sắp làm cha rồi, hửm?”
“Hừ hừ, em không biết.” Tả Thiệu Khanh tức giận trả lời, y căn bản không tiếp nhận được loai đáp án này, nhưng lại là cảm thấy hợp tình hợp lý, nếu không cái bụng này giải thích sao?
Bàn tay Lục Tranh ở trên cái bụng nhô lên nhẹ nhàng vuốt ve, hắn một lần lại một lần hôn bên tai và phần gáy Tả Thiệu Khanh, lòng tràn đầy rung động không lời nào có thể diễn tả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.