Tảo triều trước sau như một náo nhiệt, Chiến Viên Phong khen ngợi từng quan viên nơi khác trở về kinh, các quan viên bởi vì đường dài mệt nhọc tinh thần kém được khen ngợi nét mặt tươi cười, sống lưng đều ưỡn thẳng hơn. Tả Thiệu Khanh liên tục ngáp ba cái, vị trí của y như cũ không thấy được, cho nên không cần lo lắng vị kia trên ghế rồng liếc mắt nhìn thấy y. “Các vị ái khanh cực khổ, hôm nay trước trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến Lại bộ đưa tin là đủ.” Tả Thiệu Khanh vụng trộm nhìn qua vị trí Giang Triệt, chỉ thấy được bóng lưng, không biết có phải hay không là ảo giác của y, mới mấy tháng không gặp, người này rõ ràng thay đổi rất nhiều. Y còn nhớ lúc vừa tới kinh đô, Giang Triệt vẫn là thân phận Thị lang, nhưng lại hăng hái, tài tử đạt trình độ cao nhất toàn bộ Đại Ương trước mặt mọi việc điều thuận lợi, phong cảnh tươi sáng, nhưng lúc này nhìn bóng lưng của gã, nhưng lại có một chút hương vị tiêu điều như vậy. Chẳng lẽ gã là bởi vì vừa hưu thê? Chẳng lẽ gã đối với vợ gã nhưng thật ra là chân ái? Tả Thiệu Khanh lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều. Ngay tại lúc y thất thần, nội thị lớn tiếng tuyên bố bãi triều, sau đó y nghe thấy Chiến Viên Phong nói: “Lục ái khanh và Tả ái khanh ở lại, cùng trẫm nói một chút về việc định hải quân.” Mọi người đối với hoàng thượng kính trọng Lục công gia đã thấy nhưng không thể trách, về phần người khác, phần nhiều chỉ là hàng kèm theo, ngược lại là không để ý. Lúc tin tức Tả Thiệu Khanh được thăng làm Tri phủ Hạc Thành truyền ra, mọi người chỉ nói người này vận mệnh thật tốt, cũng có người trong lòng ghen ghét ganh tị: Không phải bởi vì không cần mặt mũi gả cho nam nhân sao? Bằng không một tên tiểu tử sao có thể thăng chức nhanh như vậy? Tả Thiệu Khanh không để ý tới ánh mắt ý nghĩa không rõ bốn phía, đi đến bên cạnh Lục Tranh chủ động nắm tay hắn, còn nở nụ cười ngọt ngào với hắn. Lập tức, chung quanh liền có người hừ lạnh ra tiếng, không cần hỏi, nhất định là quan viên nơi khác trở về chưa từng thấy hai phu phu này tú ân ái. Hai phu phu ngay cả ánh mắt cũng không nghiêng mắt liếc nhìn, bước nhanh đuổi kịp Chiến Viên Phong, ánh mắt nóng rực vẫn luôn đuổi theo sau lưng, làm cho người đứng ngồi không yên. Một đường theo Chiến Viên Phong đi về phía trước, Tả Thiệu Khanh còn có hứng thú ngắm cảnh đẹp trong cung, lúc này tuy là mùa đông khắc nghiệt, nhưng hoa cỏ trong hoàng cung vẫn mọc tốt, hoa hồng lá xanh, không hề có hơi thở lụn bại. “Đi làm một chút bánh ngọt và trà đến, phu nhân Trấn quốc công chúng ta tám phần đói bụng rồi.” Chiến Viên Phong vung lên vạt áo phủ lên mặt ghế đá da thúngồi xuống, hướng nội thị bên cạnh dặn dò nói. Tả Thiệu Khanh nghe thấy năm chữ “phu nhân Trấn quốc công” mặt hơi đen, chẳng qua cũng không có dũng khí uốn nắn cách gọi của hắn ta. “Ngồi đi, đã lâu không gặp, chúng ta tâm sự một chút, bữa trưa ở trong cung dùng.” “Tạ hoàng thượng.” Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh cùng nhau lên tiếng đồng ý. Tả Thiệu Khanh biết bản thân chỉ là vật làm nền, đợi bánh ngọt nước trà đưa lên liền không khách khí bắt đầu ăn, vừa nghe hai người kia nói chuyện với nhau, vừa thưởng thức cảnh đẹp trong vườn này. Thường nghe nói ngự hoa viên trong hoàng cung không chỉ có một chỗ, lúc này vườn hoa chỗ bọn họ nhìn qua đều là hoa mai đang nở rộ, hương thơm xông vào mũi, không hề kém Lộc Minh Cư vùng ngoại ô. Vị trí toà đình tử của bọn họ bốn phía đều là bình phong bao vây, bên trong đốt chậu than, mang theo một chút ấm áp. Ngày đẹp trời cảnh đẹp, lại có bánh ngọt mỹ vị trà nóng mùi hương đậm đặc, Tả Thiệu Khanh tâm tình nhanh chóng phơi bày bản chất. Thấy hai con ngươi Tả Thiệu Khanh ngậm cười, Chiến Viên Phong trêu ghẹo nói: “Tả ái khanh nếu như là thích hoa mai trong vườn hoa này, lúc đi mang theo mấy nhánh trở về như thế nào?” “Đa tạ hoàng thượng ban thưởng, vi thần liền không khách khí.” Tả Thiệu Khanh chấp tay trả lời, trong lòng bắt đầu trù tính trồng ở chỗ nào. Chiến Viên Phong bị nghẹn không nhẹ, không phải hắn ta keo kiệt, mà là thần tử bình thường nghe thấy lời này chẳng lẽ không phải nên trước đùng đẩy một hồi sao? Tả Thiệu Khanh trong lòng cười thầm: Có đồ để cầm ngu gì không cầm, huống chi còn là vật phẩm ngự tứ, sau này nói không chừng còn có thể dựa vào mấy nhánh hoa mai này thu một chút phí thưởng thức gì đó. Chiến Viên Phong ho khan hai tiếng, chuyển hướng hỏi Lục Tranh: “Mới vừa nói đếnchỗ nào rồi?” Lục Tranh đưa tay lấy cánh hoa mai rơi xuống trên tóc Tả Thiệu Khanh, dặn dò y ăn ít một chút, miễn cho cơm trưa ăn không vô, sau đó mới nghiêm mặt trả lời câu hỏi của Chiến Viên Phong: “Hồi hoàng thượng, chúng ta nói đến việc nửa tháng trước, thần chỉ huy thủy sư ra khơi.” Chiến Viên Phong thu hết động tác và ánh mắt Lục Tranh vào mắt, ánh mắt ở trênngười hai người xoay chuyển, có chút không tư vị nói: “Hai vị ái khanh thật sự là phuthê tình thâm, khiến người hâm mộ.” Tả Thiệu Khanh nghĩ tới lời đồn ngày hôm qua vừa nghe thấy, lòng nhiều chuyện dâng lên, cũng không nhìn cảnh đẹp, cũng không ăn thức ăn ngon, nghiêm chỉnh ngồi, phụ họa nói: “Hoàng thượng hậu cung 3000 mỹ nhân, yến sầu hoàn phì tất cả đều có, đây mới là điều khiến cho nam tử thiên hạ hâm mộ.” “A?” Chiến Viên Phong hướng y chớp chớp mắt hỏi: “Vậy trẫm tặng những người này cho ngươi như thế nào?” Tả Thiệu Khanh gượng cười hai tiếng: “Hoàng thượng nói đùa, phi tần trong hậu cung đều là thê thiếp của ngài, vợ của bạn không thể đùa giỡn, huống chi là hoàng thượng nội nhân của ngài?” “Cũng phải, Tả ái khanh đại khái cũng không thích hoa tàn bại liễu, đúng lúc Tổng đốc các nơi tặng không ít mỹ nhân, không bằng ái khanh chọn mấy người?” Tả Thiệu Khanh không nghĩ tới hắn ta vậy mà ở trước mặt Lục Tranh đùa giỡn loại này, vì vậy đẩy Lục Tranh ra: “Thần không dám. Thần sợ vợ.” “Sợ vợ? Ha ha…” Chiến Viên Phong chỉ vào Lục Tranh cười đến ngửa tới ngửa lui: “Lục Tranh a Lục Tranh, ngươi chừng nào thì trở thành nội nhân rồi?” Lục Tranh đối với cái này vẻ mặt hờ hững: “Hoàng thượng nếu không có chính sự, bọn thần liền cáo lui trước.” “Đừng…chính sự nói đến nói đi liền mấy cái kia, trẫm đối với việc riêng của hai vị ái khanh càng hứng thú hơn một chút.” Lục Tranh nhìn thấy mặt hắn ta cười sắp co rút, lạnh lùng trả lời bốn chữ: “Không thể trả lời.” Chiến Viên Phong biết Lục Tranh từ trước đến nay vô cùng cố chấp, muốn từ miệngcủa hắn đào ra được đồ rất khó, vì vậy chuyển hướng hỏi Tả Thiệu Khanh: “Ngươi lúctrước vừa ý hắn cái gì?” Tả Thiệu Khanh không chút nghĩ ngợi trả lời: “Lục gia muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân phận có thân phận, muốn bản lĩnh có bản lĩnh…vừa ý anh ấy còn cần lý do khác sao?” Chiến Viên Phong nhịn không được lấy bản thân và Lục Tranh ra so sánh, luậntướng mạo, hai người như nhau, chỉ là Lục Tranh thoạt nhìn càng khí khái hào hùnghơn một chút, luận địa vị, hắn ta địa vị cao quý là quân vương một nước, chính làngười tôn quý nhất thiên hạ, luận bản lĩnh, Lục Tranh thượng võ, hắn ta thống trị quốc gia to như vậy, mưa thuận gió hòa, bách tính an cư, ai cũng không dám nóihắn ta kém, vì sao Lục Tranh có thể bắt được tâm mỹ nhân mà hắn ta lại không được? Nhớ tới người kia gần một tháng không gặp, Chiến Viên Phong nhíu chặt mày. “Hoàng thượng thế nhưng có việc phiền lòng?” Tả Thiệu Khanh thăm dò hỏi. Chiến Viên Phong bảo nội thị đổi trà thành rượu ngon, bánh ngọt đổi thành thức ăn, không nhanh không chậm nói: “Việc phiền lòng của trầm có rất nhiều, Tả ái khanh muốn từng cái vì trẫm giải quyết hay sao?” Tả Thiệu Khanh thầm nghĩ: Ai thích giải quyết việc phiền lòng của ngươi? Chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi. Chiến Viên Phong giọng điệu vừa đổi, không đếm xỉa mà nhắc đến: “Trẫm nhớ ái khanh từng vì một loạn đảng mà cầu tình, đúng không?” Tả Thiệu Khanh không ngờ đến hắn ta còn nhớ đến việc nhỏ như vậy, đúng sự thật gật đầu: “Phải, hoàng thượng chính là người khoan hồng độ lượng, tất nhiên sẽ cho người thành tâm một cơ hội.” Chiến Viên Phong thầm nghĩ: Cơ hội sớm đã cho, dùng thời gian ba năm đổi lấy tiền đồ tươi sáng, hắn xác thực khoan hồng độ lượng. Hắn ta bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng: “Nói xem, ngươi là như thế nào xác định người kia thật tâm tỉnh ngộ? Tình cảm của hai người rất sâu?” Tả Thiệu Khanh không rõ hắn ta sao bỗng nhiên đối với việc này cảm thấy hứng thú, chẳng qua vẫn là chọn lựa nói ưu điểm của Tào Tông Quan, trọng điểm nói nguyên nhân và động cơ hắn ta ngộ nhập con đường sai lầm. “Ồ…hóa ra lại là một câu chuyện vì yêu sinh hận.” Chiến Viên Phong cắn răng, hắn ta sao lại quên cái này, chẳng lẽ nói trong lòng người kia còn băn khoăn nữ nhân vứt bỏhắn ta? “Vậy theo ngươi thấy, người bạn tốt kia của ngươi nhưng là người si tình?” Vì che dấu động cơ của mình, Chiến Viên Phong còn cảm khái thở dài: “Trẫm vẫn luôn chorằng, vì một nữ nhân mà hủy cả đời thật sự không đáng…” “Ha ha…” Tả Thiệu Khanh cười khan nói: “Cái này vi thần không biết được, chẳng qua lần sau gặp hắn vi thần có thể hỏi một chút.” “Ai nha, trẫm đã quên nữ nhân kia vừa vặn là đại tỷ của ái khanh.” Chiến Viên Phong khoát tay nói: “Không thể không thể, trẫm biết lệnh tỷ hiện tại là vợ Giang thượngthư, chuyện này chúng ta lén lút nói không sao, nếu để cho người có ý nghe thấy,chẳng phải là hủy đi thanh danh của Giang thiếu phu nhân sao?” Như vậy vừa nhắctới, nhất định sẽ dẫn ra việc thương tâm của Tào Tông Quan, vẫn là đừng nhắc đếnthì tốt hơn. “Hoàng thường nói rất đúng.” Tả Thiệu Khanh đỉnh đầu bị chụp mũ: “Hoàng thượng vì hạ thần suy nghĩ như vậy, quả thật là phúc của bách quan.” “Đây là đương nhiên, trẫm lúc trước đồng ý yêu cầu của Lục ái khanh, cũng là khôngmuốn Lục ái khanh thích mà không được, vậy không chỉ phụ tín nhiệm của Lục ái khanh đối với trẫm, cũng làm cho thế gian thiếu đi một đoạn giai thoại.” Da mặt thật dày! Tả Thiệu Khanh lần đầu tiên cùng với Chiến Viên Phong nói chuyện, khó trách đều nói hắn ta là khẩu phật tâm xà, công lực này thật sự không phải thâm hậu bình thường. “Đại ân đại đức của hoàng thượng, thần và Lục gia vẫn luôn khắc ghi trong lòng, thềchết không dám quên.” “Ái khanh nghiêm trọng rồi, chỉ cần các ngươi có thể tận tuỵ vì bách tính làm việc, đểtrẫm rời xa nơi nguy hiểm, coi như là báo đáp tốt nhất đối với trẫm.” “Hoàng thượng thật sự là quan tâm bách tính, khó trách bách tính ca tụng hoàngthượng anh minh.” Chiến Viên Phong tuy được nịnh nọt thể xác và tinh thần thoải mái, nhưng chủ đềcàng ngày càng lệch đi cũng không phải là hắn ta muốn, hắn ta đại nhân đại nghĩanói hai câu, sau đó luẩn quẩn đem chủ đề trở về: “Trẫm biết, muốn thiên hạ thần quân thiệt tình quy thuận rất khó, phản loạn giống như Duệ Khánh Vương cũng không biết còn bao nhiêu.” “Hoàng thượng đa nghi rồi.” Tả Thiệu Khanh âm thầm liếc nhìn Lục Tranh, hoàinghi Chiến Viên Phong vẫn luôn nhắc đến loạn đảng nhưng là đang ám chỉ cái gì? “Cũng may người trong loạn cũng không hoàn toàn không cứu chữa được, chính là vị kia vừa mới nói đến, chỉ cần hắn thiệt tình ăn năn, trẫm nhất định sẽ bỏ qua.” Tả Thiệu Khanh trước đó liền nghe nói Tào Tông Quan vào Quốc tử giám, nghĩ đến Chiến Viên Phong cũng không nghiêm trách hắn ta, nếu không dựa vào tội danh của hắn ta, cả đời không được khoa cử cũng là nhẹ. “Tào huynh thân mang nghĩa lớn, nhất định sẽ hiểu rõ dụng tâm lương khổ củahoàng thượng.” Mới là lạ! Chiến Viên Phong nhớ tới khuôn mặt tùy tiện không nói cười của người kia, tâm tư khẽ động: “Nghe ái khanh nói như vậy, trẫm ngược lại là rất muốn lén nhìn thấy người bạn tốt kia của ngươi, không bằng do ái khanh sắp xếp như thế nào?” “A?” Tả Thiệu Khanh kinh hoảng không hiểu ra sao cả: “Này…” Làm cái gì vậy? “Ai, trẫm sống lâu trong cung, muốn hướng về cuộc sống dân sinh, không bằng nhân cơ hội này cùng gia đình ái khanh đi ra ngoài một chút.” Tả Thiệu Khanh còn đang suy nghĩ trả lời như thế nào, Lục Tranh ở bên cạnh trước tiếp lời: “An nguy của hoàng thượng liên quan đến xã tắc, há có thể mạo hiểm?” Nhìn bộ dáng vẻ mặt u ám, liền biết người nào đó không đồng ý. “Có đường đường Trấn quốc công đi theo, nếu trẫm còn lo lắng an toàn, vậy thân phận Trấn quốc công của ngươi cũng quá xin lỗi rồi.” Tả Thiệu Khanh chỉ cho là hắn ta ở trong hoàng cung giống như lồng chim này ngột ngạt, muốn đi ra ngoài giải sầu, vì vậy lén lút giật tay áo Lục Tranh, ý bảo hắn đồng ý. “Nếu không…trẫm cũng không đi xa, ở phủ Trấn quốc công ngồi một chút?” Dù saotrọng điểm là có thể nhìn người nào đó trốn tránh hắn ta. Lại nói, hắn ta là có thể hạ thánh chỉ gọi người vào cung, nhưng gần đây danh tiếng đang xiết chặt, người nọ đối với hắn ta tránh như rắn rết, nếu như cứng rắn chỉ sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Hơn nữa ngày xưa đều là trong đêm mới gặp nhau, hai người trao đổi thật sự có hạn, thực muốn nhìn một chút hắn ta ngày thường là bộ dáng gì. Lục Tranh đem khác thường ngày hôm nay của hắn ta nhìn ở trong mắt, trong lòng đã có một suy đoán to gan, chẳng qua phải chằng thật sự là như thế, còn phải tận mắt nhìn thấy một chút mới được, vì vậy hắn gật đầu nói: “Như thế còn có thể.” Nụ cười trên mặt Chiến Viên Phong càng sáng lạn hơn: “Vậy quyết định trưa ngày mai, trẫm cũng rất lâu chưa gặp cô họ.” Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy bộ dáng tươi cười lúc này của Chiến Viên Phong quá sáng quá chói mắt, thật sự không biết hắn ta vui cái gì, chẳng lẽ nói lực hấp dẫn của Lão phu nhân lớn như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]