Chương trước
Chương sau
Sau khi dọn dẹp xong, người Lục Tranh mang theo chỉ còn một nửa, cái này khiến cho hắn cả ngày đều lạnh mặt, ngoại trừ Tả Thiệu Khanh và Tả Tiểu Lang không ai dám tới gần hắn trong vòng ba bước.
May mà thu hoạch của bọn họ cũng rất phong phú, không chỉ tiêu diệt đám hải tặc lớn nhất trên biển, vật tư trước đó bị hải tặc cướp đi đã thành chiến lợi phẩm của bọn họ, mấy người còn sống của Vương gia không oán hận một câu mà cũng không dám oán.
Cũng may là ở trên biển, chỉ cần ở vùng phụ cận lấy vật liệu, trong biển không thiếunhất chính là loài cá, chỉ có điều Lục Tranh không lập tức hạ lệnh trở về địa điểm xuất phát, mà sai người từ trong miệng tù binh hỏi ra hang ổ của bọn hắn.
Tả Thiệu Khanh hai mắt tỏa sáng, đúng vậy, như thế nào lại quên mảnh vụn này, so với hai chiếc thuyền mà đám hải tặc vừa chặn được, trong hang ổ khẳng định càng có nhiều thứ tốt hơn.
Muốn để cho những kẻ liều mang kia mở miệng rất dễ, nhưng sau khi nhận được đáp án lại phát hiện địa phương ở trong miệng bọn hắn không có kí hiệu ở trên hải đồ, mà bọn hắn cũng không nói ra đi như thế nào.
Màn đêm buông xuống Lục Tranh tự mình “ân cần thăm hỏi” thủ lĩnh hải tặc, cho đến canh ba mới thỏa mãn từ chỗ giam giữ phạm nhân đi ra, sau đó gọi một đại phu đi vào trị thương cho người.
Nghe nói, vị đại phu không may kia mấy đêm liên tiếp đều mơ thấy ác mộng, nhìn thấy Lục Tranh ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tả Thiệu Khanh cầm phần hải đồ kia đến hỏi Lục Tranh nghiên cứu cả buổi, cuối cùng phát hiện, hang ổ đám hải tặc vậy mà phải đi qua một vùng đá ngầm.
“Hải đồ này là thật? Không phải là ai kia cố ý lừa gạt chúng ta?” Tả Thiệu Khanh đối với cái này tỏ vẻ hoài nghi.
“Sẽ không.” Lục Tranh tin tưởng tràn đầy: “Đến lúc đó để cho hải tặc đi đầu, lỡ như bọn hắn gặp chuyện không may chúng ta lập tức quay đầu cũng còn kịp.”
Tả Thiệu Khanh gật đầu đồng ý, không hề cảm thấy lấy hải tặc ra làm bia đỡ đạn có cái gì không đúng.
“Có hỏi ra trong hang ổ bọn hắn còn có bao nhiêu người có năng lực chiến đấu không? Cũng đừng để chúng ta khó khăn lắm mới thắng hải tặc, rồi lại đưa dê vào miệng cọp.”
“Em đây là xem thường phu quân em sao?” Lục Tranh ôm hôn y: “Bọn họ hướng về phía ta mà đến, làm sao có thể không dốc hết toàn lực?”
“Điều này cũng đúng.” Địch mạnh như thế, mặc cho ai cũng sẽ không giữ lại thực lực.
Trong đêm, Lục Tranh đuổi Tả Tiểu Lang và Lương Tề chen chúc một phòng, bản thân ôm Tả Thiệu Khanh mây mưa thất thường, điên loan đảo phượng, rất vui sướng.
“A…đã đủ rồi…”
“Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi…”
“Đừng làm nữa…em còn có việc hỏi anh…”
“Em nói…ta nghe.” Lục Tranh cắn một cái lên cằm Tả Thiệu Khanh, hạ thân mãnhliệt va chạm.
“Anh như vậy…làm sao nói?” Tả Thiệu Khanh rên rỉ một tiếng, hai tay ôm cổ Lục Tranh hôn lên môi hắn.
Niềm khoái cảm to lớn rất nhanh bao phủ y, về phần câu hỏi trước đó muốn hỏi cũng tạm thời nghĩ không ra.
Lục Tranh đối với cái này tỏ vẻ rất hài lòng, chuyện dù lớn cũng không quan trọng bằng việc hai phu phu bọn họ giao lưu tình cảm.
Đợi Tả Thiệu Khanh xụi lơ trên giường, Lục Tranh mới thỏa mãn ngã vào trên người y, dưới tay nặng nề xoa nắn mông thịt Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh vô lực nghiêng đầu sang chỗ khác, hai con ngươi nhuận nước nhìn chằm chằm vào Lục Tranh, ra lệnh: “Lấy chân anh ra.”
Lục Tranh cười nhẹ một tiếng, ngón tay lướt qua mảnh khe kia, hướng về bí cảnh mềm mại ướt át sờ sờ, lúc này mới đứng dậy bưng nước rửa sạch thân thể cho Tả Thiệu Khanh.
Đợi trong ngoài thân thể đều làm sạch sẽ, Tả Thiệu Khanh mới thoải mái thở ra mộthơi, cuộn chăn tựa ở trên ngực Lục Tranh, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn.
Trong tay Lục Tranh bưng một bình tử xa xinh xắn, thỉnh thoảng đút cho Tả Thiệu Khanh miếng nước, nghe y hỏi: “Các anh là như thế nào gặp phải hải tặc?”
Lục Tranh cũng không giấu diếm, nói đến bọn họ ở trong biển nhìn thấy xác chết trôi, đem việc trải qua kĩ càng tỉ mỉ tự thuật một lần.
Tả Thiệu Khanh yên tĩnh nghe, cho đến lúc Lục Tranh nói đến đây là một bẫy rập được tỉ mỉ thiết kế, y mới nhảy dựng lên hỏi: “Anh...anh nói là có người cùng hải tặc cấu kết, vì đối phó anh?”
Lục Tranh gật đầu, kéo y vào ổ chăn, nhét xong góc chăn: “Đừng kích động, lần này là ta chủ quan, chẳng qua kết quả cũng không tệ lắm không phải sao?”
“Lỡ như em không đến thì sao? Lỡ như em không tìm thấy anh thì sao? Lỡ như…lỡnhư em đến chậm một bước thì sao?” Tả Thiệu Khanh chỉ là suy nghĩ kết quả như vậy liền chịu không được, y nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ai? Là ai lộ ra tin tức?”
“Trong Hạc Thành, có ai có lá gan và thực lực này?”
“Lâm, Chí, Hào.” Tả Thiệu Khanh hung ác trả lời.
Lục Tranh sờ lên khóe mắt ướt át của y, đến gần hôn một cái: “Vốn còn tính tạm thời trước điều hắn đi, đợi quay trở lại kinh thành tính sổ sau, không nghĩ tới hắn ngược lại là so với bản công còn lớn mật hơn rất nhiều lần.”
“Hừ! Đâu chỉ là lớn mật, quả thực là to gan lớn mật.” Tả Thiệu Khanh có thể tưởngtượng ra, việc này rơi vào trong tay triều đình, sẽ gây nên chấn động bao nhiêu lớn.
“Đúng rồi, còn chưa nói cho anh biết, trước khi lên đường em nhận được một bứcthư nặc danh.” Tả Thiệu Khanh nói việc này cho Lục Tranh biết, hơn nữa nói ra suy đoán của bản thân người kia là ai.
“Trước đây không biết là mưu kế của Lâm Chí Hào, cho nên không nghĩ đến là hắn,dựa vào tình huống ngày đó tụi em gặp mặt mà xem, lá thư này hẳn là hắn gửi cho em.”
“Hạ Mân?” Lục Tranh cúi đầu suy nghĩ một lát, rất nhanh thì hiểu rõ dụng ý của đối phương.
“Hắn ngược lại là thật sự thông minh, bước đi của quân cờ này rất tốt, lỡ như anh gặp chuyện không may, hoàng thượng tức giận tất nhiên sẽ tra rõ, vậy hắn truyềntin tức này cho em thì có thể thoát khỏi phạm vi của Lâm Chí Hào, nếu như anhtránh được một kiếp này, đồng thời không biết là mưu kế của Lâm Chí Hào, vậy hắntương lai còn có thể cầm chặt việc này dựa vào chúng ta.”
“Hừ, một bức thư không kí tên lại không nhìn ra bằng chứng bút tích, hắn dựa vàocái gì nói là của hắn?” Lời này của Lục Tranh, hiển nhiên là không tính nhận ân tìnhnày của Hạ Mân.
Tả Thiệu Khanh và hắn trái ngược, trong lòng y cảm tạ bức thư này của Hạ Mân, mặc kệ hắn ta xuất phát từ mục đích gì mới báo tin cho mình, y cũng phải cảm tạ hắn ta.
So với tính mạng của Lục Tranh, một chút tính toán kia của hắn ta không đáng nhắc tới.
Tả Thiệu Khanh ôm eo Lục Tranh, cọ xát lồng ngực hắn: “Nể mặt em, trước tha cho hắn một lần, coi như lấy khuyết điểm và thành tích bù trừ cho nhau.”
Lục Tranh đè y dưới thân, cắn chóp mũi y nói; “Có thể, chẳng qua...em phải hay không cũng nên bày tỏ một chút...gia hôm nay chịu chấn kinh quá độ, cần phu nhân trấn an.”
Xem nhẹ hai tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, Tả Thiệu Khanh lẩm bẩm phản bác: “Lục gia hôm nay lộ rõ thần uy, nhất định mệt muốn chết, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn, thân thể quan trọng…”
“Em là cảm thấy thể lực của bản công sẽ không được? Hửm?”
“Đương nhiên không phải.” Tả Thiệu Khanh thề thốt phủ nhận, nhìn hắn chân thànhnói: “Vãn sinh là cảm thấy thời gian còn nhiều, không cần nóng lòng trong chốc lát…a….”
Đôi môi bị bao phủ, đầu lưỡi mềm mại ướt át lách vào, liếm hôn khoang miệng y,mút lấy đầu lưỡi y, một luồng nhiệt từ chỗ xương sống men theo lên trên, tứ chimềm mại lại không có cách nào đáp trả.
Lục Tranh tách hai chân y ra khoác ở trên lưng, dịu dàng đè xuống ngực y, mỗi một động tác đều vô cùng dịu dàng.
Trong gian phòng sát vách, Lương Tề và Tả Tiểu Lang mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng nghẹn họng: “Hai phụ thân vô lương tâm của con vậy mà cứ như vậy vứt bỏ con, còn làm ra tiếng động lớn như thế, có để cho đàn ông độc thân sống không hả?”
Tả Tiểu Lang không phải quá hiểu lời nói của hắn ta, chẳng qua cũng biết hắn ta là nói xấu hai phụ thân, vì vậy nhe răng trợn mặt đe dọa hắn ta một trận.
“Vật nhỏ không có lương tâm.” Lương Tề một chân nhảy lên giường, quyết định không phản ứng tiểu quỷ lấy oán trả ơn này nữa.
Thính lực của Tả Tiểu Lang không tốt như Lương Tề, nghe không được tiếng động phòng bên cạnh, bé đứng ở chỗ cũ một lát, xác định tối nay không trở về, lúc này mới bò lên giường Lương Tề, nhắm mắt lại, trong đầu chẳng biết tại sao lại nhớ tới người hôm nay đón được bé.
Thuyền đã đi được hai ngày, đám người Lục Tranh rốt cục trèo lên hang ổ của hải tặc, đó là một hòn đảo to lớn, cỏ cây tươi tốt, có một nửa là núi cao, một nửa là thảo nguyên bằng phẳng, khí hậu ẩm ướt, là một nơi vô cùng hoàn hảo để cư trú.
Ở trên đảo không phải không ai cũng không có sức chiến đấu, thủ lĩnh hải tặc để lại gần trăm người giữ nhà và phòng ngừa các nô lệ chạy trốn.
Những người này phân tán ở các nơi trên đảo, bọn họ sau khi gặp phải một bộ phận mai phục, còn những bộ phận kia đã cuốn đồ chuẩn bị chạy trốn.
Lục Tranh cũng không có ý định đuổi theo, chẳng qua là khi những người kia lái thuyền ra khơi, hắn sai người dùng vũ khí vốn có trên đảo trực tiếp bắn chìm chiếc thuyền, về phần người trên thuyền sống hay chết hết thảy không cần luận bàn.
Sau khi giải quyết những nhân tố nguy hiểm, Lục Tranh chia một nửa người đi giải cứu nô lệ trên đảo, tự mình mang theo một nửa khác bò lên trên tòa núi cao trên đảo.
Tả Thiệu Khanh chú ý tới, được Lục Tranh mang đi đều là tâm phúc, Lục Tranh cũng không tính toán dâng tặng toàn bộ tài vật vơ vét được vào quốc khố.
“Này đúng là nơi tốt để cất giấu bảo tàng.” Tả Thiệu Khanh đứng ở bên ngoài cửanúi, nhìn mấy vách núi gần như hòa hợp thành cửa núi, nếu như không phải lúctrước Lục Tranh hỏi ra chỗ này, bọn họ tuyệt đối là tìm không được.
Lục Tranh để lại bốn người canh cửa, sau đó mang người cẩn thận đi vào lòng núi, tuy thủ lĩnh hải tặc chưa nói, nhưng một chỗ cất giấu bảo tàng như vậy, không thể nào một chút cơ quan cũng không có.
Quả nhiên, trên đường đi qua trải qua một trận mũi tên, trận khói độc, trận bát quái và trận mê cung phức tạp, đoàn người mới rốt cục đứng ở trước mặt bảo khố to lớn.
Cho dù là Tả Thiệu Khanh từng nhìn thấy nhà kho phủ Trấn quốc công, cũng không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, trong sơn động cao tới hơn mườithước chất đống các loại tài vật, vài chùm tia sáng từ trên đỉnh bắn xuống, chiếu vào vàng bạc ngọc khí phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.
“Còn may chúng ta đã đến, nếu không những bảo bối này còn không biết tiện nghi ai nữa.” Tả Thiệu Khanh cười híp mắt, liếm môi đi về trước.
Chỗ này là nơi hải tặc tích trữ vàng bạc tài bảo cướp được qua nhiều thế hệ, đến từcác nơi trên thế giới, rất nhiều thứ Tả Thiệu Khanh chưa từng thấy, quả nhiên thói đời này không làm mà hưởng là kiếm tiền nhiều nhất.
Lục Tranh sai người mang từng rương tài vật ra ngoài, trong đó có một nửa đặt ở trên chiếc thuyền lớn, một nửa khác thì sai người quang minh chính đại nâng ra ngoài, trải qua con đường công khai sau đó lại xách lên thuyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.