Chương trước
Chương sau
Dương Dịch bố trí một viện tử rất lớn, hơn nữa còn sửa sang đồ dùng theo phongcách Giang Nam, mỗi một chỗ đều lộ ra điêu khắc tỉ mĩ lịch sự tao nhã.
Vừa vào viện tử, đập vào mắt chính là hồ nước hòn non bộ, đình đài lầu các, một đường đi thẳng, liễu xanh thành bóng mát, hoa và cây cảnh thành hàng, rất là cảnh đẹp ý vui.
“Chúng tôi cũng không biết lão đại thích phong cách gì, dựa vào sở thích của bản địa mà làm ra, ngài nếu có chỗ nào không hài lòng thuộc hạ lập tức sai người đến sửa đổi.”
“Không cần, như vậy rất tốt.” Dọc đường đi này, hắn cũng phát hiện Tả Thiệu Khanhhình như đặc biệt thích vườn hoa tinh thế như vậy, Khanh Lộ Uyển trong phủ Trấn quốc công cũng là dựa theo sở thích của y mà thi công.
Đối với cái này Lục Tranh cũng không có ý kiến, bản thân hắn đối với nơi ở như thế nào hoàn toàn không thèm để ý, nhớ đến trước đây ở Bắc Cương, cho dù là sơn động cũng đã từng ở.
Tả Thiệu Khanh trong tay dắt Tả Tiểu Lang, cũng cười phụ họa:” Xem quy mô của vườn hoa này, sợ là quản gia tốn không ít tâm sức, Dương đại ca có lòng.”
Xưng hô này của Tả Thiệu Khanh liền kéo gần khoảng cách của hai người, đối với Tào bang tiền nhiều như nước này, y cảm thấy cần phải chung sống vui vẻ.
Dương Dịch sờ lên đầu, ngu ngơ cười cười: “Hai vị hài lòng thì tốt rồi, Tả tổng quantrở về quê, sổ sách trong Tào bang tồn đọng không ít, hai ngài xem, phải hay khôngtrước tìm người đến xem một chút?”
“Ngài mai lại bảo người đưa tới.” Lục Tranh nói xong, ý bảo hắn ta rời đi, sau đó lôi Tả Thiệu Khanh vào sương phòng.
Bố cục trong phòng rất giống phủ Trấn quốc công của bọn họ, cũng là thư phòng,phòng ngủ và phòng tắm nối liền nhau, trong phòng tắm tuy không thi công hồ tắmlớn, nhưng đã chuẩn bị hai thùng nước ấm lớn, chính giữa cách một tấm bình phòng vải mỏng tinh tế.
Có thể là Lục Tranh đã cố ý dặn dò, toàn bộ hạ nhân trong viện tử cộng lại cũng không vượt quá mười người, trong phòng ngay cả một nha hoàn cũng không có, cáinày khiến cho Tả Thiệu Khanh có chút hài lòng.
Nói thật, y thật sự sợ những người này giống như lần trước, tích cực nhét tuấn nam mỹ nữ cho Lục Tranh.
Tả Thiệu Khanh trước giúp Tả Tiểu Lang cởi sạch quần áo, dùng chậu nước tắm cho bé một lần, sau đó nhét vật nhỏ vào trong chăn.
“Ngoan ngoãn nằm xuống, trên đường đi ngày ngày đều ngồi trên xe ngựa cũng mệtrồi.”
Tả Tiểu Lang mở to hai mắt, sau đó dưới cái nhìn của Tả Thiệu Khanh từ từ nhắm mắt lại, vừa nghe thấy thanh âm đi đường của Tả Thiệu Khanh liền mở mắt ra, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tả Thiệu Khanh, cho đến khi một ánh mắt ác liệt khác rơi vào trên người bé, bé mới trở mình, vùi đầu vào trong chăn.
Che chở thức ăn cái gì đó, thật sự là quá đáng ghét. Tả Tiểu Lang lý giải hành vi ghentuông của Lục Tranh là vì dục vọng độc chiếm thức ăn của đàn sói.
Tả Thiệu Khanh cởi quần áo chìm vào trong dòng nước ấm, thoải mái thở dài: “Lục gia, ngày mai sắp xếp như thế nào?”
Bọn họ từ kinh đô đến Hạc Thành, bỏ ra thời gian nhiều gấp đôi bình thường, Tả Thiệu Khanh thật sự là sợ làm chậm trễ chính sự của Lục Tranh.
“Em ngày mai ở chỗ này, xem sổ sách, tính toán thử xem Tào bang có thể xuất ra bao nhiêu bạc, bản công có việc cần dùng.”
Tả Thiệu Khanh mở ra hai mắt, hai tay khoác lên mép thùng tắm, cách một tầng voan mỏng nhìn về phía Lục Tranh: “Vậy còn anh?”
“Ngày mai Tri phủ Hạc Thành cũng nên đến thăm.” Lục Tranh sao cũng được trả lờimột câu.
“Nếu như hắn ta thật sự cố tình đối địch với chúng ta, anh tính làm sao?”
Lục Tranh từ trong thùng nước vốc lên một vốc nước trút lên trên mặt, bọt nước óng ánh sáng long lanh từ hai bên trán trượt xuống, chui vào trong thùng nước: “Bè phái của họ Tăng tạm thời không thể động, chỉ có điều tổng bộ thủy sư là do bản công tuyển chọn, tự nhiên không thể để cho tiểu nhân làm xằng làm bậy.”
Tả Thiệu Khanh động não một chút, hiểu rõ hiện tại xác thực không thích hợp cùng bè phái quan viên của họ Tăng gây chiến, nếu không bị người có tâm truyền ra, chỉ biết bọn họ đang tiêu trừ phe đối lập.
Lời đồn đãi như vậy tuy không nguy hiểm đến mức có thể chết người, nhưng lại có thể gây sự chú ý của các đại thần trong triều, nói không chừng còn có thể sẽ thúc đẩy bọn họ đoàn kết thành một khối đối đầu với phủ Trấn quốc công.
Phủ Trấn quốc công có thể kéo dài đến bây giờ, tuyệt không chỉ là dựa vào chiến công, một phần nguyên nhân rất lớn là phủ Trấn quốc công vẫn luôn có thể giữ nguyên lập trường, rất ít can thiệp chuyện triều chính, cũng không uy hiếp được địa vị của các quan văn.
Nhưng hủy diệt Tăng gia khiến cho các quan văn bắt đầu cẩn thận dè dặt, sợ kế tiếp phủ Trấn quốc công sẽ chỉa đầu mâu nhắm vào mình.
Lúc bên ngoài có cường địch, triều đình cần Lục Tranh thanh dao sắc bén này bảo vệ biên giới, tự nhiên sẽ ôm lòng khoan dung tha thứ với hắn, nhưng hôm nay thiên hạ thái bình, như vậy đối với phủ Trấn quốc công bộc lộ tài năng trong lòng sẽ ôm sợ hãi và lo lắng.
Trong triều dù sao vẫn là quan văn chiếm đa số, những người này đầu óc cũng không phải đơn thuần như võ tướng, có thể đem việc nhỏ hóa lớn, châm ngòi ly gián, gây xích mích người người đều là cao thủ.
“Vậy liền chuyển hắn đến chỗ khác đi, nếu không giữ hắn lại chỗ này chỉ sẽ gây trởngại.” Tả Thiệu Khanh biết rõ tầm quan trong của thủy sư đối với phủ Trấn quốccông, tuyệt đối không cho phép có người âm thầm phá hư.
Lục Tranh bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp: “Đây là tự nhiên, nhân tài như vậy không ở kinh đô làm quan thật sự là đáng tiếc.”
Tả Thiệu Khanh nghe hắn dùng loại giọng điệu hiếm thấy này nói chuyện, trả lời: “Đúng vậy, chỉ là quá hời cho hắn.”
“Không sao, vào kinh đô, còn sợ hắn có thể nhấc lên sóng to gì sao?” Kinh đô giống như một hồ nước sâu, một Tri phủ triệu hồi về kinh, giống như là ném vào một viên đá nhỏ.
So với để cho hắn ta ở Hạc Thành một tay che trời, không bằng để cho hắn ta vô cùng vui vẻ quay về làm quan ở kinh đô.
Tả Thiệu Khanh từ trong thùng nước đi ra, lau khô người mặc quần áo, lướt qua bình phong đứng ở trước mặt Lục Tranh, từ trong tay Lục Tranh tiếp nhận khăn vải, thay hắn kì lưng.
“Ngài đều thu xếp xong rồi?”
Lục Tranh thoải mái nhắm mắt lại, ghé vào bên mép thùng thắm lộ ra phần lưng rắn chắc : “Đương nhiên.”
“Sẽ không bị vị phía trên kia nhận ra chứ?” Tả Thiệu Khanh không biết Chiến Viên Phong có thể tùy ý Lục Tranh nhúng tay vào việc điều động quan viên các nơi.
“Trước mắt bày ra một đường thăng chức, Lâm tri phủ tự nhiên sẽ xuất ra mười hai vạn phần sức lực, cùng bản công có thể có quan hệ gì.”
Tả Thiệu Khanh cười nhẹ ở trên lưng hắn hôn một cái, vừa mới bắt đầu cái đầu liền bị Lục Tranh kéo vào trong thùng tắm, quần áo vừa thay ướt hết còn chưa nói, còn nước rơi vãi đầy đất.
“A…Tiểu Lang còn ở sát vách…”
“Là em trêu chọc ta trước…” Lục Tranh phủ kín miệng y, thè lưỡi ra sức liếm khoang miệng y, đem phiền muộn chất chứa đều phát tiết ra.
“Đau…đau, em nhìn anh mới giống sói đấy.”
“Vậy liền để cho em nhận thức một chút như thế nào là giống sói thú tính đại phát.”
“Tê…” Ngực bị người hung ác cắn, Tả Thiệu Khanh ngược lại hít một hơi, nhưng rấtnhanh cảm giác được một dòng điện từ ngực lan tràn đến tứ chi, toàn thân cũngnóng lên.
“Xem…em rõ ràng rất thích như vậy…”
“Câm miệng.” Tả Thiệu Khanh gầm nhẹ một tiếng, ôm cổ Lục Tranh sáp đến môi mình.
Một thùng nước nóng lớn bị đập vài cái chỉ còn lại có non nửa thùng nước, nước ấm bởi vì có Lục Tranh đun nóng nên mới không hoàn toàn lạnh xuống, chỉ là không gian chật hẹp thật sự có chút không chịu nổi hai nam nhân giày vò, Tả Thiệu Khanh hai chân giơ lên, toàn bộ phần lưng đều cứng đờ.
Tả Tiểu Lang ở trên giường trái đợi phải đợi không đợi được phụ thân của mình, lại mơ hồ nghe được tiếng khóc kiềm nén của phụ phân, ở trên giường sốt ruột lăn qua lăn lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hay không nên tiến lên giúp đỡ.
Sở dĩ do dự là bởi vì loại chuyện này dường như không phải lần đầu tiên xảy ra, cảm thấy ở trong mộng cũng từng xảy ra chuyện tương tự, hình như cũng không giống là việc xấu.
Đợi Tả Thiệu Khanh được Lục Tranh ôm trở về, trên người chỉ choàng một bộ áo khoác lớn, hai gò má đỏ bừng, gắt gao chôn ở trong ngực Lục Tranh.
“Chỗ này nhiều phòng như vậy, phải hay không nên để cho vật ngủ một mình?” Lục Tranh liếc mắt nhìn viên tròn nhỏ nhô lên ở trên giường hỏi.
“Qua mấy ngày nữa, chờ bé thích ứng sinh sống ở chỗ này thì để cho bé một mìnhngủ, ban đêm sắp xếp ba gã sai vặt gác đêm thì đủ.” Tả Thiệu Khanh cũng không có ý định vẫn luôn cưng chiều Tả Tiểu Lang, chỉ là lo lắng bé không thích ứng hoàn cảnhnơi này, ban đêm ngủ không ngon.
Lục Tranh nhận được đáp án, đương nhiên không phải đáp án mình muốn, nhưng dù sao đã nhìn thấy hy vọng, vì vậy cũng không thèm để ý.
Một nhà ba người nghỉ ngơi trong chốc lát thì có người tới gõ cửa, nói là tiệc tối đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tả Thiệu Khanh vốn dĩ mệt mỏi, lại bị Lục Tranh giày vò một trận, lúc này căn bản không muốn động đậy, vì vậy xua tay, bọc chăn tiếp tục ngủ.
Lục Tranh là bang chủ Tào bang, đã đến tự nhiên phải lộ mặt, vì vậy từ trong chăn xách ra Tả Tiểu Lang muốn làm ổ ở trong ngực Tả Thiệu Khanh, mặc quần áo tử tế đi dự tiệc.
Tả Tiểu Lang bị Lục Tranh một tay xách đi, vừa đong đưa vừa lắc lư ra khỏi phòng, trong miệng lầm bầm lời nói mới học được: “Thả xuống...thả xuống…tự đi.”
Đóng cửa phòng, ngăn cách đường nhìn ở bên trong, Lục Tranh ném bé trên mặt đất, hai tay chắp sau lưng không nói một lời đi thẳng.
Tả Tiểu Lang chạy chậm đuổi theo, bắt đắc dĩ còn nhỏ chân ngắn, lại vừa mới học biết đi không lâu, cuối cùng dứt khoát sử dụng tứ chi, khôi phục sói tính, lúc này mới đuổi kịp bước chân của Lục Tranh.
Lục Tranh cúi đầu, nhíu mày, sau đó xách bé lên, chỉ là lần này không tiếp tục đối xử thô lỗ, mà là một tay ôm, khiến cho Tả Tiểu Lang hơi kinh ngạc một chút.
Chẳng qua chuyện khiếp sợ chỉ là trong tích tắc, Tả Tiểu Lang là người nhớ ăn khôngnhớ đánh, tuy không dám đối xử giống như Tả Thiệu Khanh trét lên mặt Lục Tranhmột miệng nước miếng, nhưng dù sao cũng không lộ ra vẻ mặt đề phòng cảnh giácnữa.
Phía bên này trong Tào bang bầu không khí vô cùng náo nhiệt sôi trào, trong nha môn tri phủ Hạc Thành lại là vô cùng yên lặng, các quan viên đa số đã rời nha môn trở về phủ, chỉ có Tri phủ đại nhân vẫn ngồi ở hậu đường, đang cùng mấy tâm phúc của mình thương nghị.
“Đại nhân, chúng ta phải hay không trước thả ra hai chiếc thuyền của Tào bang?”
Lâm Chí Hào vẻ mặt xoắn xuýt, đôi má mập mạp run lên, hung hãn uống một hớp trà mới nói: “Không thả, cho dù Lục công gia tới hỏi, bổn quan cũng là dựa theo điều lệ làm việc, hắn có thể làm gì bổn quan?”
“Này…” Sư gia ở bên cạnh đầu đầy mồ hôi: “Đại nhân, chúng ta và Tào bang vốn dĩ không thù oán, việc này quá bất thình lình, sợ là Lục gia rất dễ dàng nghĩ đến ngàicố ý cùng hắn đối địch.”
“Lục công gia làm hại ân sư cả nhà cửa nát nhà tan, bổn quan…bổn quan không nuốttrôi cơn tức này.” Lâm Chí Hào cắn răng nói.
Sư gia thầm nghĩ: Tăng gia bị thua không chỉ là bút tích của Lục công gia, có con cháu như vậy, sớm muộn cũng phải sụp đổ, chẳng qua lời này hắn ta cũng không dám ở trước mặt Lâm tri phủ nói.
Bên kia Thông phán quan cũng khuyên nhủ nói: “Đại nhân, người xem chúng ta không thể cùng Lục công gia xé rách mặt, nghe nói Lục công gia sẽ ở lại Hạc Thànhmột khoảng thời gian ngắn, song phương cũng nên gặp mặt, ngài như vậy…thật sựlà không ổn.”
“Vậy các ngươi nói phải làm sao? Thuyền giữ lại cũng đã giữ lại, cừu oán sợ là đã kết.” Lâm Chí Hào cũng biết bản thân là quá xúc động, lúc ấy tin tức ân sư bị tịchthu gia sản truyền đến, hắn ta cũng là bị tức đến hồ đồ.
Con ngươi Thông phán xoay chuyển, hạ giọng nói: “Đại nhân, theo hạ quan, cùng với ở Hạc Thành đợi Lục công gia trả thù, không bằng sớm làm chuẩn bị rời khỏi nơinày thì tốt hơn.”
Lâm Chí Hào có thể lăn lộn đến vị trí Tri phủ này tuyệt đối không phải bao cỏ, hắn ta hai mắt tỏa sáng, hỏi: “Kinh đô bên kia tin tức truyền đến chưa? Chỉ cần xác định vị trí phủ Doãn kinh đô để trống, bổn quan liền liều mạng một lần.”
Trước đây bởi vì việc Tăng gia, phủ Doãn kinh đô cũng bị phán tội danh không làm tròn trách nhiệm, tuy bảo trụ quan tước, nhưng giáng chức là chắc chắn.
Phẩm cấp phủ Doãn kinh đô so với Tri phủ cao hơn một bậc, tuy kinh đô quan hệ phức tạp rắc rối, cũng không tự tại bằng Hạc Thành, nhưng chỉ cần biểu hiện tốt, tuyệt đối so với Hạc Thành nhiều cơ hội hơn.
Thông phán đại nhân híp mắt, cười nói: “Đại nhân, chúng ta cũng không thể ngồi chờ tin tức, từ kinh đô đến chỗ này nhanh nhất cũng phải mười ngày, đợi tin tức đến chỉ sợ đã muộn.”
Lâm Chí Hào vèo đứng lên: “Ngươi nói rất đúng, sợ lúc biết được trà cũng lạnh rồi… cũng may bổn quan và Giang thái phó còn có chút giao tình, phái người đi Giang gia thăm dò hướng gió cũng tốt.”
“Vậy Lục công gia kia…?”
“Lục công gia hôm nay vừa đến, xác định là cần thời gian nghỉ ngơi, không tiện quấyrầy, ngày mai gọi quan viên lớn nhỏ ở Hạc Thành theo bổn quan đi đón Lục công gia đón gió tẩy trần.”
Thông phán đại nhân và sư gia cùng nhau nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Màn đêm buông xuống, Lục Tranh liền nhân được tin tức của ẩn vệ, cố ý dặn dò: “Sau này chỉ cần quan sát thái độ là được, không cần nhúng tay.”
“Vâng.” Một bóng đen biến mất trong phòng, khiến cho Tả Tiểu Lang hai mắt trợn tongạc nhiên kêu to “a a”.
Lục Tranh khẽ quát một tiếng: “Câm miệng.” Sau đó ném cho bé một ánh mắt nghiêm nghị: “Ngủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.