Chương trước
Chương sau
Lương Tề một tay ôm một nữ tử xinh tươi, một tay nâng chén rượu tha hồ uống rượu, thấy Tả Thiệu Khanh chỉ yên lặng dùng bữa nói nhỏ: “Bổn quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khách làng chơi đến thanh lâu ăn cơm.”
Tả Thiệu Khanh không để ý tới hắn ta, nếm mấy món ăn cảm thấy cũng không tệ, liền trực tiếp sai người mang cơm lên, chuẩn bị ở chỗ này ăn cơm xong trở về.
Mấy quan viên cùng đến ôm thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp tự mình đi mướn phòng, còn lại cũng uống đến mơ hồ, cùng cô nương ôm trong ngực ở trước mặt mọi người động tình.
Văn nhân đương thời phong lưu chơi gái mà không hạ lưu, thậm chí được gắn liền với mốt, đối với tình cảnh ngươi tình ta nguyện như vậy, Tả Thiệu Khanh cũng không cảm thấy quá không chịu nổi.
Tả Thiệu Khanh hai đời đều không gần nữ sắc, bởi vậy cũng không biết cảm giác chàng chàng thiếp thiếp giữa nam nữ là dạng gì, chỉ có điều nhìn hành vi của những người này, không hề dâng lên cảm giác máu sôi trào, ngược lại đối với Lục Tranh, tình dục có thể được đốt lên dễ dàng.
Lương Tề đẩy nữ tử trong ngực ra, dịch chuyển đến bên cạnh Tả Thiệu Khanh, giốngnhư lơ đãng nói: “Xem ra lời nói trước đây của Tả đại nhân là nói dối đi?”
“Câu nào?” Tả Thiệu Khanh buông bát đũa hỏi.
Lương Tề liếc nhìn nửa người dưới của y, cười như không cười nói: “Nam nhân, có nữ nhân ngồi trong lòng mà không loạn chỉ có hai loại người.”
Tả Thiệu Khanh biết hắn ta muốn nói gì, nghiêng đầu qua liếc hắn ta, tự mình rót rượu cho mình, tự mình nâng ly uống.
Lương Tề cũng không để ý, một tay “ba” khoác lên vai Tả Thiệu Khanh, tiến sát vào lỗtai của y nhỏ giọng nói: “Một loại, là đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, còn có mộtloại…chính là những người ở trong nội cung, khửa khửa…”
Tả Thiệu Khanh đưa tay vứt bỏ móng vuốt của hắn ta, bình tĩnh trả lời: “Không, còn có một loại.”
“Hửm?” Lương Tề men rượu lên não, ngược lại so với bình thường chậm đi vài nhịp.
Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá hắn ta, phát hiện Lương Tề sau khi rửa mặt sửa sang lại không ngờ da dẻ trắng nõn, cái cằm đầy râu trước đây cũng được cạo sạch, tóc rối tung cũng được chải chuốc cẩn thận, cộng thêm đã thay một bộ trường bào tơ tằm, điển hình của một thư sinh phong lưu.
Y nhích lại gần về phía Lương Tề, lúc lỗ mũi hai người sắp đụng nhau, Lương Tề đột nhiên kịp phản ứng dùng sức đẩy người ra, kết quả không đẩy được Tả Thiệu Khanh ngược lại bản thân lại ngã ngồi trên mặt đất.
Tả Thiệu Khanh nhìn bộ dáng chấn kinh kia, vỗ bàn cười ha hả: “Lương đại nhân…ha ha…không cần hạ quan nói rõ chứ?”
Lương Tề lắc đầu như trống bổi, nửa ngày mới từ trên mặt đất đứng lên, ngồi trên ghế sau đó nắm cằm Tả Thiệu Khanh nhìn trái nhìn phải, thanh âm chậc chậc: “Đáng tiếc…đáng tiếc, dung mạo tốt như vậy không biết sẽ tiện nghi cho cầm thúnào nữa.”
Tả Thiệu Khanh lông mày nhíu lại, tự động dời hai chữ cuối đến trên người Lục Tranh, lập tức nguy hiểm nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên cười không đàng hoàng nói: “Lương đại nhân, khó có cơ hội tụ tập, không bằng cùng hạ quan uống vài chén rượu như thế nào?”
Lương Tề vừa nghe uống rượu, con mắt lập tức phát sáng, vẫy tay sai người đưa tới bình rượu ngon nhất: “Nào nào. Hôm nay không say không về.”
Tả Thiệu Khanh nghe vậy cười khẽ một tiếng, tay cầm bầu rượu thay hai người rót một chén rượu, bắt đầu còn một người uống một ly, về sau, y liền trực tiếp giả vờ cụng ly rượu, toàn tâm vùi đầu vào nghiệp lớn chuốc say Lương Tề.
Đừng nói, tửu lượng của Lương Tề vậy mà rất tốt, ba bầu rượu đều hết sạch, hắn tamới lung la lung lay ngã xuống.
Tả Thiệu Khanh vứt bình rượu rỗng xuống, từ trong ngực móc ra một tờ ngân phiếu đưa cho cô nương trước đó được Lương Tề chọn, ở bên tai nàng căn dặn vài câu.
“Này…” Cô nương kia lộ vẻ mặt không không dám, nhìn Lương thị lang say chết ởtrên bàn: “Lỡ như ngày mai thị lang đại nhân tỉnh lại…”
“Yên tâm, ngươi có thể nói là bổn quan dặn dò, bảo hắn có bản lĩnh đến tìm ta.”
Có những lời này, cô nương kia liền bình tĩnh, đứng dậy đi ra ngoài cửa, cũng khônglâu lắm liền mang đến một cô nương khác tiến vào.
“Đại nhân, người xem nàng được không?” Cô nương kia cẩn thận tránh qua mộtbên, để lộ cô nương ở phía sau.
Trước đó Tả Thiệu Khanh chỉ nhìn thấy một góc áo màu hồng nhạt, còn cho rằng là một cô nương trẻ tuổi, lúc này mới biết là tìm đến một từ nương hơi già lại không hề lộ ra bộ dạng của người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt bôi một lớp son phấn dày, nhìn kĩ còn có thể nhìn ra lúc trẻ tuổi cũng là một người xinh đẹp.
Nữ nhân trước đó được căn dặn, mở ra bờ môi được bôi màu đỏ tươi, sau đó dìu Lương Tề say rượu nằm ngã ở một bên đến trong phòng đã được chuẩn bị tốt.
Tả Thiệu Khanh nghĩ đến ngày mai vị Lương đại nhân kia sau khi tỉnh lại nhìn thấy người “xinh đẹp” bên gối, vẻ mặt kia nhất định rất thú vị.
Dám nói Lục Tranh nhà y là cầm thú, y ngược lại muốn nhìn ai mới là cầm thú.
Thấy cả đám đồng liêu đều bận rộn, Tả Thiệu Khanh ngồi cũng không có ý nghĩ liền dự tính rời đi, vừa mới đứng dậy, mùi rượu xộc lên, đầu óc lập tức choáng váng.
Vì rót rượu cho Lương Tề y cũng uống không ít, chỉ có điều y hiểu rõ điểm mấu chốt của bản thân, mức độ như vậy cũng không hề trở ngại y đi đường trở về nhà.
Gạt tay một nữ tử tiến lên muốn đỡ y, Tả Thiệu Khanh vẻ mặt như thường mở cửa đira ngoài.
Lúc này là thời gian Xuân Phong Đắc Ý lâu kinh doanh tốt nhất, bên tai tràn ngập lờinói dâm đãng tục tĩu, trong lỗ mũi còn ngửi thấy mùi son phấn nồng đậm và mùi dầu mè, mũi rượu hỗn tập vô cùng gay mũi.
Tả Thiệu Khanh nhíu mày, không rõ những người này như thế nào sẽ thích sống ở chỗ mơ mơ màng màng này.
Bước chân vững vàng đi xuống thang lầu, mới vừa đi được một nửa đã bị một ngườimập mạp cản đường.
Mập mạp kia cố mở ra đôi mắt mơ màng, phun mùi rượu nói: “Ồ, hàng mới đến? Bộ dáng cũng không tệ, đêm nay hãy theo gia...” Nói xong còn duỗi ra móng heo muốn ôm Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh lui về sau một bước, mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Ngươi nhận lầm rồi.” Cảm tình nam nhân đem nơi này trở thành Sở Phong Lâu đi?
“Nhận lầm?…Nói đùa, một đôi hỏa nhãn kim kinh tinh này của gia làm sao có thểnhận lầm? Hầu hạ cho tốt gia sẽ thưởng hậu hĩnh.”
“Phần thưởng hậu hĩnh?” Tả Thiệu Khanh khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh, nângchân lên dùng sức đạp mạnh, đạp nam nhân giống như quả cầu xuống cầu thang.
“A…” Thang lầu không cao, hơn nữa là bằng gỗ, đạp không chết người lại cũng khôngthể đạp người đến đầu rơi máu chảy.
Tả Thiệu Khanh vỗ vạt áo, từng bước đi xuống, phút cuối còn đá mập mạp kia đá một bên: “Đừng cản đường gia.”
Lúc này, bên cạnh có bốn đại hán cao to lao xuống, luống cuống đỡ người lên: “Gia,ngài không ngã hư chứ?”
Mập mạp kia bị ngã, đau đến tỉnh rượu, đẩy tay hộ vệ ra, một tay đỡ trán, một tay chỉ vào Tả Thiệu Khanh thét to: “Đứng lại. Thật to gan, ngươi biết gia là ai chăng?”
Không đợi gã dặn dò, bốn đại hán chia ra làm hai lập tức tiến lên ngăn Tả Thiệu Khanh lại.
Tả Thiệu Khanh tức giận ngược lại cười, khinh miệt nghiêng qua liếc gã: “Vậy ngươi biết gia là ai chăng?” Từ xưa đến nay quần là áo lượt, vì sao luôn thích đặt câu hỏi này ở ngoài miệng? Giống như khắp thiên hạ đều nên biết gã là ai.
“Gia không quan tâm ngươi là ai…..ai da, đau chết lão tử rồi…nhanh bắt người lại,dưới chân thiên tử cũng dám cố ý đả thương người, gia muốn bắt y gặp quan.” Mập mạp kia cũng không tính quá ngốc, chưa nói ra là muốn bắt người về nhà.
Tả Thiệu Khanh linh hoạt né tránh hai đại hán đuổi bắt, chơi chán mới đấm mỗi người một đấm, đem người đánh gục.
Được Lục Tranh bắt lấy huấn luyện lâu như vậy, nếu ngay cả hai tiểu lâu la y cũng không đối phó được, cũng quá làm mất mặt mũi Lục Tranh rồi.
Không đợi Tả Thiệu Khanh đem hai người còn lại giải quyết, Hoa Nương dẫn một đám tráng hán đuổi tới: “Ơ! làm sao vậy làm sao vậy? Ai đụng phải khách quý củachúng tôi rồi hả?”
Mập mạp thấy người đến, kiêu ngạo lập tức hung hăng càng quấy: “Hoa Nương, ngươi đến vừa đúng lúc, nhanh bắt tiểu tử kia lại, y vậy mà dám đạp gia xuống thang lầu, nhìn vết thương trên đầu, tê…quả thực coi trời bằng vung rồi.”
Hoa Nương lúc này cũng nhận ra thiếu niên đối diện là người Lương thị lang mang đến, vậy khẳng định cũng là quan rồi, trong chốc lát liền lộ vẻ do dự.
“Còn lo lắng cái gì? Dám thả người đi gia hủy đi lâu này của ngươi.”
Hoa Nương vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên tia không kiên nhân, tiếp theo cườinói: “Đừng, chỉ là hiểu lầm mà thôi, không bằng để cho vị tiểu gia này bồi thườngcho ngài được không?”
Nàng chuyển hướng về phía Tả Thiệu Khanh, hướng y nháy mắt, nhỏ giọng nói cho y biết: “Vị này chính là ngoại tôn Tăng lão phu nhân yêu thương nhất, đừng kiên cường.”
Tả Thiệu Khanh trong chốc lát không hiểu rõ người này là nhân vật nào, đợi người xung quanh ồn ào mới hiểu, Tăng lão phu nhân, không phải là một nhà Tăng thái phó kia sao?
Được, quả nhiên là một nhà cặn bã.
Mập mạp kia nghe xong lời này lại càng không nóng nảy, vịn hộ vệ đi tới nói: “Chịu nhận tội thì không tính, trừ phi y theo ta một đêm, nếu không việc này liền không bỏ qua.”
Tả Thiệu Khanh nghe xong lời này liền cười, y đi đến trước mặt mập mạp kia, ánh mắt sáng quắc hỏi: “Ngươi xác định?”
Mập mạp kia nuốt nước miếng một cái, con mắt dính chặt ở trên mặt Tả Thiệu Khanh không nỡ dời, chỉ ngây ngốc gật đầu.
Tả Thiệu Khanh càng cười tươi hơn, nụ cười kia khiến cho một đám đại lão gia đều hoảng hồn, cho đến khi một tiếng hét thảm truyền đến, mới giật mình bừng tỉnh từ trong sừng sỡ.
“A a…” Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn ở trong hành lang, nhìn thấy Tả Thiệu Khanh vung chân nam nhân không tự giác kẹp chặt hai chân, tưởng tượng một cước kia nếu đạp ở trên người mình sẽ đau thành cái dạng gì.
Chỉ có đều không có người bằng lòng nếm thử, bởi vì mập mạp lúc trước còn hunghăng càn quấy đã té trên mặt đất lăn qua lăn lại, từ trình độ cuộn mình của thân thể gã không khó đoán được mức độ bị thương của gã.
“Nghé con mới đẻ không sợ cọp… thiếu niên này vừa nhìn chính là thư sinh, đắc tội Tăng thái phó chỉ sợ tiền đồ không còn nữa…”
Hoa Nương cũng không nghĩ tới thiếu niên này vậy mà tính tình thô bạo như vậy,nói động thủ liền động thủ, nhìn bộ dáng ngoại tôn của Tăng gia kia sợ là triệt để vô dụng, vì vậy sai người vây Tả Thiệu Khanh lại.
Lỡ như đầu sỏ này chạy, lâu của nàng còn không bị Tăng gia san thành bình địa sao?
Tả Thiệu Khanh thấy điệu bộ này không nhanh không chậm chuyển một cái ghế đến ngồi xuống: “Muốn mật báo sao?...Vậy đi nhanh đi, gia còn đợi trở về nhà ngủ nữa.”
Nói thật, nếu như hôm nay không uống rượu nhất định sẽ không đem người đả thương ngược lại muốn trừng trị tạp chủng này còn nhiều cơ hội, chỉ có điều bị thương cũng bị thương rồi, chỉ bằng lời gã vừa nói, y cũng không tin người Tăng gia còn dám tìm mình gây khó dễ.
Nhìn viên cầu lăn qua lăn lại trên đất, Tả Thiệu Khanh khó tránh khỏi trong lòng sinh cảm khái: Nếu mình ở kiếp trước, chỉ sợ phải nuốt thiệt thòi vào trong bụng, đời này có chỗ dựa tốt, ngay cả tính tình đều táo bạo.
Ai….Khó trách từ xưa đến nay thiếu gia ăn chơi đều thích ỷ thế hiếp người, khôngthể không nói, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời.
Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh ở trong lòng suy nghĩ tốt đẹp, cửa nhã gian ở lầu hai bị mở ra, một thanh niên tuấn lãng xuống lầu, đẩy đám người đi đến trước mặt Tả Thiệu Khanh:”Thiệu Khanh, ngươi như thế nào ở chỗ này?”
Tả Thiệu Khanh ngước mắt nhìn, lông mày không thể không chuyển động, đứng dậy chấp tay nói: “Hóa ra Tưởng huynh cũng thích chỗ này.”
“Đương nhiên không phải, hôm nay mới nhậm chức, bị mấy đồng liêu kéo tới đây.”
Tả Thiệu Khanh không để ý lắm cười cười: “Cũng vậy.”
Tưởng Hằng Châu cực lực che giấu cái gì đó, nhìn quanh một vòng, nhìn xem tình cảnh náo nhiệt hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
Tả Thiệu Khanh khoát tay, thở dài nói: “Dạy dỗ mấy thứ không có mắt mà thôi.”
Tưởng Hằng Châu ngửi thấy trên người y có mùi rượu, trong lòng bất mãn, Tả Thiệu Khanh chẳng lẽ quên y đã gã vào phủ Trấn quốc công, đường đường là phu nhân Trấn quốc công sao? Lại dám đi vào chỗ này.
Ánh mắt của hắn ta lóe lên, lo lắng hỏi: “Thiệu Khanh, ngươi tới nơi này Lục công gia biết không?”
Tả Thiệu Khanh không phân biệt được hắn ta là có ý tốt hay là giả vờ ý tốt, lập lờ nước đôi trả lời: “Có biết hay không có liên quan gì?”
Y cũng không biết vì cái gì, dù cho biết rõ đời trước Tưởng Hằng Châu không thể nào cùng Lục Tranh có quan hệ, y vẫn là đối với người này không thể thích nổi, thậm chí có thể nói là ở trong lòng rất bài xích.
Y nghĩ, nguyên nhân đại khái là lúc bắt đầu đồi với Tưởng Hằng Châu có lòng bài xích quá mạnh mẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.