Chương trước
Chương sau
Sau khi Tả Thiệu Khanh chuyển ra khỏi phủ Trấn quốc công cũng chưa hề trở về Tả gia, mà là sống ở nhà Nhị thúc của y, vì thế, Tả Uẩn Văn còn đến cửa chỉ trích một trận.
Tả Thiệu Khanh chỉ nói một câu: “Phụ thân, nghe nói thân thể đại ca khó chịu, đại tỷ xuất giá cũng tại tháng năm, trong nhà sợ là vô cùng bận rộn đi? Con trai không nên thêm phiền phức nữa.”
Tả Thiệu Yến ngày ấy cuối cùng vẫn là không thể vào cung, Tả Thiệu Khanh không có tâm đi hỏi thăm, chỉ là nghe La Tiểu Lục nói, gã ta ở bên ngoài cung đứng suốt một ngày, không ăn không uống, ánh mắt vô hồn, cuối cùng là bất tỉnh ở bên ngoài cửa hoàng cung.
Bị khiêng về nhà, Tả Thiệu Yến cả người đều ngây ngốc, một mình nhốt ở trong phòng ai cũng không gặp.
Nếu như nói lần đầu tiên bỏ lỡ thi hội Tả Thiệu Yến chỉ là thất vọng, vậy lần này liền triệt để khiến cho gã ta tuyệt vọng, không phải vì gã ta không có cơ hội thi cử, mà là loại đả kích thất bại nhiều lần này, triệt để hủy đi tự tin của gã ta.
Tả Uẩn Văn cũng không dễ chịu, ông ta từ trong miệng Chu Thành Quý biết được là Giang thiếu phu nhân cản trở, vừa bá đạo cản đường vừa âm hiểm hãm hại, chỉ là Chu Thành Quý cũng không biết Tả Thiệu Yến sau đó gặp cái gì, mà ngay cả mẫu tử bị hắn ta giữ lại cũng nửa đường bị người cướp đi, căn bản chứng cớ gì cũng không lưu lại, Tả Uẩn Văn tức giận lần đầu tiên phát hỏa với Tả Thục Tuệ, trách cứ nàng không nên làm việc không biết chừng mực, nếu không làm sao trêu chọc loại tai họa này?
Tả Thục Tuệ tự biết đuối lý, ở ngoài phòng Tả Thiệu Yến sám hối cả buổi, đáng tiếc Tả Thiệu Yến thờ ơ, cửa phòng vẫn đóng chặt, nàng đành phải một lần lại một lần phát thệ, nhất định sẽ báo thù rửa hận cho đại ca.
Nàng là làm thiếp cho Nhị phẩm Thượng thư, hơn nữa là quý thiếp có thể lên gia phả, dù cho hiện tại thấp hơn chính thê một đầu, không cách nào chống lại, nhưng tương lai chưa hẳn không thể lướt qua nàng ta.
Tiết thị lúc biết được Tả Thiệu Yến không tới thi đình liền bất tỉnh, đợi sau khi Tả Thiệu Yến được người mang trở về liền khóc sưng cả hai mắt, cả người giống như gà trống bại trận, hoàn toàn không có thần thái ngày xưa.
Từng khóc, từng mắng, từng hận, Tiết thị vẫn giữ vững tinh thần vì con gái chuẩn bị đồ cưới, mụ lo lắng con gái gả đi bị người ức hiếp, tìm mọi cách nhét thứ tốt vào trong đồ cưới của nàng, lại tận tâm tận lực tìm mấy thị tì đáng tin cậy ở nhà cho nàng, tự nhiên không tâm tình không tinh lực không tiền tài xử lý hôn sự cho Tả Thiệu Khanh.
Huống chi, Tả Thiệu Khanh mặc dù là gả cho Trấn quốc công cũng không thể thay đổi được chuyện y là nam nhân, bên ngoài nói cái gì cũng có, cái này khiến cho Tiết thị mất hết mặt mũi, mụ mỗi lần nhớ tới việc này liền hận không thể đem nghiệt chủng này từ trong gia phả Tả gia trục xuất ra ngoài.
Tả Uẩn Văn kì thật nằm ở một loại tâm tình buồn vui lẫn lộn, con trai trưởng con gái trưởng của ông ta một người khoa cử không thuận lợi, một người làm thiếp cho người, đều là chuyện mất mặt, một thứ tử duy nhất lại liên tiếp làm ra thành tựu xuất sắc, không chỉ có đậu trạng nguyện, còn được thánh chỉ ban thưởng tứ hôn.
Chỉ là nhắc tới tứ hôn này, Tả Uẩn Văn liền vui không nổi, con trai không phải cưới vợ mà là gả đi, hơn nữa đứa con trai này vừa mới đậu trạng nguyên, ngay cả cạnhcửa còn chưa chiếu sáng đã gả vào nhà người ta, cái này làm sao có thể khiến cho ông ta nuốt trôi cơn tức?
Ông ta đen mặt dạy dỗ con trai và đệ đệ một trận, cuối cùng để lại ngân phiếu hai ngàn lượng, chỉ nói là cho Tả Thiệu Khanh dùng để kết hôn, thật sự nói không ra lời muốn cho Tả Thiệu Khanh làm đồ cưới.
Chờ ông ta đi, Tả Thiệu Khanh mỉa mai nhìn hai ngàn lượng kia, đây chính là phụthân của y, hễ ông ta có thể có một chút thật tâm vì y suy nghĩ, Tả Thiệu Khanh cũng sẽ không để cho Tả gia lâm vào tuyệt cảnh.
Đáng tiếc, hành động của Tả Uẩn Văn lần lượt chỉ khiến cho y ngày càng thất vọng, y giao hai ngàn lượng kia cho Tả Uẩn Dương: “Nhị thúc, những ngân lượng này xemnhư là phí tổn những ngày này của cháu.”
Tả Uẩn Dương rất tùy ý thu nhận, ông biết Tả Thiệu Khanh chướng mắt chút tiền này, ngay cả ông thêm đồ tư trang xuất giá cho Tả Thiệu Khanh cũng không chỉ một chút như vậy, thật không biết đại ca tốt kia là làm sao có thể ra tay được.
Hơn nữa hôn sự của phu nhân Trấn quốc công lại bỏ mặc không quan tâm, lại đem tinh lực đều đặt ở trên người con gái sắp xuất giá làm thiếp, đây không phải lẫn lộn đầu đuôi thì là cái gì?
“Thiệu Khanh, cháu cũng đừng thương tâm, sau này cứ việc coi nhà Nhị thúc nhưnhà của mình.” Tả Uẩn Dương là một đường nhìn Tả Thiệu Khanh lớn lên, hơn nữa bởi vì có quan hệ với y sự nghiệp càng nâng cao lên một bước, trong lòng đối vớicháu trai này đã sớm liền phục sát đất bái phục.
Tả Thiệu Khanh vô tình cười, y bưng chén trà chậm rãi thổi, đột nhiên hỏi: “Nhị thúc, thúc muốn hay không trở thành Tộc trưởng Tả thị?”
“Loảng xoảng đương…” Chén trà trên tay Tả Uẩn Dương rơi xuống đất, ông lại chẳnghề cảm nhận được chỉ ngớ người sừng sờ.
“Cháu cảm thấy, Tả thị đặt ở trong tay phụ thân thật sự khó có thể phát triển, khôngbằng để cho Nhị thúc trông coi, cũng miễn cho một vài người luôn làm một vài việc mất mặt xấu hổ.”
“Cái này…nhưng, Nhị thúc xuất thân là thứ tử…” Gia đình bình thường, dưới tìnhhuống con trai trưởng còn sao có thể để cho thứ tử chấp chưởng dòng họ?
Tộc trưởng Tả gia bây giờ chính là Tả Uẩn Văn, cho dù ông ta chết, người kế thừa chỉ sẽ là Tả Thiệu Yến, tuyệt đối sẽ không có người hướng đến Nhị phòng bên này nghĩ.
“Ai nói thứ tử không thể làm đương gia?” Nếu không phải bởi vì y sắp xuất giá, Tả Thiệu Khanh tuyệt đối sẽ không nhường cơ hội nắm giữ Tả thị trong lòng ra ngoài.
“Trưởng lão dòng họ sẽ không đồng ý.” Tả Uẩn Dương hai mắt lóe sáng nói.
Kì thật trở thành tộc trưởng Tả gia cũng không có quá nhiều chỗ tốt, dòng họ Tả thị hôm nay đã chia năm xẻ bảy, đa số bàng chi đều tự mình ra ngoài, chỉ là ở trấn Vưu Khê còn chút sản nghiệp.
Dùng của cải hôm nay của Tả Uẩn Dương tự nhiên là chướng mắt chút gia sản này,chỉ là tộc trưởng dòng họ là một loại biểu tượng thân phận, ông ta nếu có thể trởthành tộc trưởng, trong dòng họ kia còn có ai sẽ cảm thấy ông chỉ là thương nhân đêtiện?
“Thiệu Khanh, Nhị thúc không chỉ là thứ tử còn là thương nhân, chỉ sợ…”
“Thương nhân cũng không có gì không tốt, trong dòng họ đều là sống bằng chút tiền dành dụm, ai có thể để cho bọn họ sống tốt hơn bọn họ tự nhiên bằng lòng ủng hộngười đó, huống chi…” Tả Thiệu Khanh thay Tả Uẩn Dương lần nữa rót một chén trà: “Huống chi thương nhân cũng đâu có chỗ nào khác người thường?”
Tả Uẩn Dương hai mắt tỏa sáng: “Cháu nói là...hoàng thương?”
Tả Thiệu Khanh gật đầu: “Cháu biết một ít tin tức, không bao lâu nữa, triều đình sẽ lũng đoạn thương phẩm hải ngoại, đến lúc đó, ắt phải có người đến thay triều đình làm cuộc làm ăn này.”
Đây cùng là việc lúc nhìn thấy Kha Hữu Lương vận chuyển hoàng kim trở về mớinhớ đến, đợi triều đình sau khi phát hiện hải ngoại vậy mà có thể bỏ phí tổn thấpcầm hoàng kim trở về, liền biết rõ nên đem quyền lợi này thu gom, nếu không sốlượng lớn hoàng kim tràn ngập thị trường, dẫn tới hậu quả không thể lường được.
Không chỉ có mỏ vàng mỏ bạc, kể cả quặng sắt và muối, đều nằm trong danh sách cấm mậu dịch.
Tả Uẩn Dương chỉ cho rằng y là từ Trấn quốc công nhận được tin tức, tuyệt đối không hoài nghi, cả người mặt mày tỏa sáng, cầm lấy tay Tả Thiệu Khanh nói: “Thiệu Khanh, nếu thật sự có thể trở thành hoàng thương, Nhị thúc đời này viên mãn.”
“Ha ha… Nhị thúc đừng nói như vậy, ngài chẳng lẽ không muốn nhìn thấy đại đườngtỷ nở mày nở mặt xuất giá, nhìn Thiệu Cẩn tên đề bảng vàng, con cháu cả sảnh đường sao?”
Tả Uẩn Dương chỉ cảm thấy trước mắt là một đường kim quang thênh thang, mà làm lót đường đường kim quang rộng rãi của ông tự nhiên là Tả Thiệu Khanh, ông kích động nhìn Tả Thiệu Khanh, nức nở nói: “Thiệu Khanh, về sau cả nhà Nhị thúc liền toàn bộ nghe theo cháu.”
“Nhị thúc là trưởng bối đừng nói như vậy.” Tả Thiệu Khanh thỏa mãn gật đầu, y không phải thánh nhân, không thể không điều kiện giúp đỡ Tả Uẩn Dương, chỉ có điều lại cũng không thật sự muốn từ chỗ Tả Uẩn Dương đào được bao nhiêu chỗ tốt,chỉ là hy vọng bản thân có thể có thêm một nhà mẹ đẻ để dựa vào.
Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh tính toán như thế nào đem đại phòng Tả gia từ vị trí tộc trưởng kéo xuống, Lục Tranh cũng lần nữa tiến cung.
“Ngươi thật sự là không việc không đăng điện tam bảo, lúc này lại muốn cầu cái gìcho nam thê của ngươi?” Chiến Viên Phong nhướng mày trêu ghẹo nói.
Nhiều ngày như vậy, hắn ta vẫn là không cách nào tiêu hóa việc Lục Tranh muốn cưới nam thê, nhìn bộ dáng tân lang đường làm quan rộng mở kia của hắn liền cảm thấy chướng mắt.
“Hoàng thượng đã hiểu lầm, thần là tới tặng đồ cho ngài.” Lục Tranh vỗ tay, bảy đồ vật đắp vải trắng được khiêng lên tiến vào.
Trong nháy mắt, vốn ngự thu phòng được xông lư hương tỏa ra một luồng tanh tưởi, Chiến Viên Phong dùng tay áo che, càu mày hỏi: “Thứ gì?”
“Ngươi xem liền biết.” Lục Tranh hướng bên cạnh lui một bước, chờ xem kịch vui.
Chiến Viên Phong tự nhiên là vừa liếc mắt thì nhìn ra dưới vải trắng là cái gì, chỉ là đều tỏa ra loại hương vị khiến người buồn nôn, hắn ta mới sẽ không ngốc nghếch đinhìn.
Hắn ta vẫy tay để cho nội thi đi thăm dò, tự mình giả bộ như nghiêm túc thưởngthức chặn giấy đồ cổ trong tay.
Trong lúc này nội thị nắm mũi cẩn thần từng li từng tí xốc lên vải trắng liếc nhìn, thiếu chút nữa nhịn không được nôn ra ngoài, nhưng thánh mệnh khó cãi, hắn ta chỉ có thể kiểm tra từng cổ thi thể.
“Bẩm hoàng thượng, những…người này là đại nội thị vệ bên người Ngũ công chúa.”
Chiến Viên Phong phất tay sai người nhanh chóng mang đi những thứ tanh tưởinày, đợi cung nữ lau dọn ngự thư phòng một lần, lại đổi một lần hương mới lêntiếng: “Xác định không nhìn lầm?”
Nội thị hai chân khẽ cong quỳ trên mặt đất: “Hồi hoàng thượng, tuy…tuy thi thể có chút hư thối, nhưng nô tài xác thực nhận ra là thị vệ tiên đế ban cho Ngũ công chúa.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Chiến Viên Phong đuổi đi tùy tùng, đợi cửa ngự thư phòng đóng chặt mới hỏi: “Nói đi, ngươi muốn dạng kết quả gì?”
Lục Tranh đi đến bên cạnh ngồi xuống, phủi vạt áo, mặt không đổi sắc trả lời: “Thần nghe nói hoàng thượng muốn gả Ngũ công chúa cho đại hoàng tử Bắc Địch, kết duyên tần tấn?”
Chiến Viên Phong cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Trẫm là có quyết định này.”
“Sứ giả Bắc Địch đã vào kinh, ta thấy việc này liền do hạ thần đến tác hợp.”
Chiến Viên Phong hồ nghi nhìn chăm chú hắn, Lục Tranh sẽ có lòng tốt như vậy? Chỉcó điều để cho Lục Tranh đi làm mai cho cừu nhân Bắc Địch, chỉ sợ can đảm của đối phương sẽ bị dọa sợ đến đều rạn nứt?
“Ái khanh, Đại Ương đang trong thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, không nên gây chiến.” Chiến Viên Phong lo lắng dặn dò một câu.
Lục Tranh nghiêng qua liếc hắn ta, đối với suy nghĩ lung tung của Chiến Viên Phong xì mũi coi thường: “Hoàng thượng nghĩ nhiều, thần nhất định sẽ làm tốt việc này.”
Nói xong đứng dậy cáo lui, hôn lễ gần ngay trước mắt, hắn cũng không muốn để cho người từng là kẻ địch của hắn tham gia hôn lễ của hắn, hắn vẫn là sớm làm xong đàm phán càng sớm càng tốt để cho bọn họ xéo đi thì tốt hơn.
Chiến Viên Phong còn có chút cảm giác không chân thực, hắn ta cho rằng Lục Tranh dù cho không muốn tánh mạng của Chiến Vân tương cũng sẽ đem người sung quân ba nghìn dặm, như thế nào ngược lại còn thúc đẩy chuyện tốt của nàng?
Vừa ra đến trước cửa, Lục Tranh quay đầu lại, thiện tâm đại phát giải thích nói: “Thần cảm thấy, Tam hoàng tử Bắc Địch so với Đại hoàng tử càng thêm ưu tú, vừa vặn xứng với Ngũ công chúa.”
Theo thân ảnh của hắn đi xa, Chiến Viên Phong mới cười nhẹ ra tiếng, Tam hoàng tử Bắc Địch, đây chính là nhân vật tiếng xấu lan xa, không chỉ có tính tình thô bạo, hơn nữa háo sắc thành tánh, nghe nói nữ nhân trên tay hắn ta cho tới bây giờ không có người sống quá một tháng, thật sự là phung phí của trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.