Lục Tranh tự mình tiếp nhận hộp cơm, lại dặn dò không cho phép người đến quấy rầy, lúc này mới mang theo hộp cơm đi vào.
Tả Thiệu Khanh sau khi sống lại lần đầu tiên cùng người động đao thật thương thật, đã sớm mệt mỏi không được nữa, lúc này bọc lấy chăn ngủ say.
Chăn của Lục Tranh đối với y mà nói quá mỏng, tuy hiện tại là ban ngày, nhiệt độ không thấp, nhưng tư thế ngủ của Tả Thiệu Khanh cũng là cuộn mình.
Lục Tranh đặt hộp cơm đặt ở trên bàn, ngồi ở bên giường nhìn vẻ mặt khi ngủ của y.
Hắn kì thật cũng không nói được Tả Thiệu Khanh đến cùng là chỗ nào tốt, nhưngtrái tim giống như bị trúng cổ vướng vít ở trên người y.
Không phải chưa từng gặp thiếu niên có bề ngoài so với y xuất sắc hơn, tướng mạo,tư thái, tài văn chương tốt hơn cũng không ít, nhưng vì cái gì đối với những người khác chính là không hề có cảm giác động tâm?
Cởi áo ngoài, Lục Tranh cũng chui vào trong chăn, đưa tay đem Tả Thiệu Khanh ôm vào trong lòng.
Tả Thiệu Khanh ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy ở bên người nhiều thêm một đồ vật ấm áp, không chút nghĩ ngợi liền dán lên, dùng cả tay chân ôm lấy nguồn nhiệt sưởi ấm.
Lục Tranh im lặng cười, lo lắng vết thương trên người Tả Thiệu Khanh không dám ôm người quá chặt, chỉ là cùng với y trán chạm trán ngủ trưa khó có được.
Cuối giờ mùi, trong quân doanh vang lên tiếng kèn lâu dài, hai người đang trong giấc mộng đồng thời tỉnh lại.
Tả Thiệu Khanh còn có chút mơ hồ, con mắt híp lại, sau khi nhìn rõ người bên cạnh lại nhắm mắt, sau đó gối đầu lên bờ vai của hắn hỏi: “Thanh âm gì vậy?”
“Tiếng kèn tập luyện kết thúc.”
“Ồ.” Tả Thiệu Khanh cọ xát cổ của hắn, thần chí hơi thanh tỉnh, người vừa tỉnh,bụng trống rỗng một ngày cũng phát ra thanh âm kháng nghị.
Lục Tranh giúp y mặc vào một bộ áo lót quần lót màu trắng mới tinh, hướng rangoài hô một tiếng: “Người tới.”
Một thanh niên mặc trang phục thị vệ đi nhanh tiến vào, chỉ kịp liếc mắt nhìn trên giường một cái liền cúi đầu đáp lời: “Tướng quân có gì sai bảo?”
Lục Tranh chỉ vào hộp cơm trên bàn nói: “Để cho nhà bếp làm thêm một phần đồ ăn đưa tới.”
Trong đầu thị vệ kia tràn ngập tất cả đều là hình ảnh hai nam tử ôm nhau, phản ứng chậm nửa nhịp đáp: “...Vâng.”
Lục Tranh nhìn nét mặt của hắn ta liền biết rõ hắn ta nghĩ cái gì, cảnh cáo một câu: “Quản tốt miệng của ngươi.”
“Vâng.” Thanh niên kia kinh hồn bạt vía cầm hộp cơm thụt lùi đi ra ngoài, đợi người đi xa, Tả Thiệu Khanh mới từ ngực Lục Tranh ngẩng đầu, bên tai còn mang theo mộtchút hồng: “Anh không sợ hắn tuyên dương chuyện Trấn quốc công thích nam phong ra ngoài?”
“Gia vốn là thích nam phong.” Lục Tranh có lý chẳng sợ trả lời khiến cho Tả Thiệu Khanh có loại cảm giác đầu đầy hắc tuyến.
“Nhưng trong quân doanh có kỷ luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754725/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.