Đỉnh núi cách chùa cũng không xa, hai người đi một khắc thì đến, Tả Thiệu Khanh đứng ở trên đỉnh núi hít thở gió lạnh thấu xương, lạnh rùng mình, tâm tình ngắmtrăng gì đó đều bị gió thổi không còn.
“Lạnh?”
Tả Thiệu Khanh thành thật gật đầu, chỉ thấy Lục Tranh cởi áo khoác choàng lên vai y, sau đó điềm nhiên như không có việc gì đi vào khu rừng nhỏ bên cạnh.
Tả Thiệu Khanh mũi có chút cay cay, ngửi lấy hương vị trên áo thuộc về Lục Tranh, bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: “Còn chưa tới sao?” Lời nói vừa nói ra, Tả Thiệu Khanh đã nghe thấy trong không khí truyền đến mùi thơm như có như không.
Lại đi vài bước, phía trước có ánh lửa lóe lên, Tả Thiệu Khanh giờ mới hiểu được dụng ý người này không ngại cực khổ nửa đêm bò lên đỉnh núi, cảm tình là buổi tốichưa ăn no bữa ăn ngon đã đến.
Ẩn Nhất nghiêm túc ra sức nướng một con gà rừng, đối với Tả Thiệu Khanh đến chỉlà nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy áo khoác trên người y, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó liền tiếp tục chuyên chú công việc trong tay.
Hắn ta sớm nhìn ra, chủ tử nhà hắn ta đối với vị tiểu ân nhân cứu mạng này tốt bấtthường, chẳng những cho phép y hầu hạ bên người, lúc cùng với y nói chuyện cũng so với bình thường nhiều hơn một chút, chuyện này với thư sinh khác là tuyệt đối không thể nào.
Chỉ có điều đây cũng không phải là chuyện hắn ta quan tâm, dù sao gốc gác của Tả Thiệu Khanh đều bị hắn ta móc ra, một thư sinh tay trói gà không chặt chỉ biết mộtchút khinh công, không đủ gây sợ hãi.
Tả Thiệu Khanh đối với người mặc quần áo xanh này rất ngạc nhiên, y đến nay không biết tên của Ẩn Nhất, chỉ là theo thái độ của hắn ta mà suy đoán thân phận của hắn ta.
Nếu như là gã sai vặt bình thường, đối với Lục Tranh nhất định là tất cung tất kính còn sợ hãi nịnh nọt, mà vị trước mặt này càng giống như là tâm phúc của Lục Tranh, nếu không cũng không đến nổi để cho Lục Tranh ngay cả người hầu hạ tắm rửa cũng không có.
Nếu không phải diện mạo của đối phương cường tráng, thái dương còn mang theo một vết sẹo dễ làm người khác chú ý, y cũng nghĩ lầm cho rằng hắn ta và Lục Tranh có quan hệ gì đó không thể cho ai biết.
Lục Tranh phủ thảm trên mặt đất ngồi xuống, từ trong tay Ẩn Nhất tiếp nhận con gànướng được một nửa kia.
Ẩn Nhất hơi ngẩn người, sau đó hiểu rõ đứng dậy, trong chớp mắt liền biến mất tạichỗ, chỉ để lại Tả Thiệu Khanh còn lo lắng không yên đứng đó.
“Lục gia?” Tả Thiệu Khanh ngồi xuống đối diện đống lửa, nhìn Lục Tranh động tácthuần thục, cảm khái nói: “Lúc ngài ở bên ngoài xuất chinh cũng cần tự mình độngthủ nấu cơm sao?”
Đại tướng quân giống như Lục Tranh chẳng lẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754673/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.