Đằng trước, Tả Thiệu Yến đang cùng Tào Tông Quan đánh cờ, hai người kì phùng địch thủ trong chốc lát khó phân cao thấp, cũng tạm thời đem Lục công gia ném đếntận sau đầu.
Đợi đến lúc hai người bọn họ thấy Tả Thiệu Khanh đi theo phía sau lưng Lục Tranh đi đến, cả kinh thiếu chút nữa rớt cằm, không rõ Tả Thiệu Khanh từ trước đến nayluôn lặng lẽ cùng Lục công gia vẻ mặt luôn lạnh lùng là như thế nào đi cùng nhau.
Chỉ có điều, nhìn thấy Tả Thiệu Khanh sợ hãi rụt rè cúi đầu, bước chân đuổi theohoảng hốt lo sợ ở phía sau lưng Lục công gia, hai người đồng thời bình thường trởlại.
Có lẽ là giữa đường gặp được, Tả Thiệu Yến thầm nghĩ, sau đó đứng dậy hướng về phía Lục Tranh hành lễ, biểu tình áy náy nói: “Là do chúng tôi sơ sẩy, hạ bàn cờ mộtchút liền quên ngày giờ, Lục công gia gặp phương trượng đại sư rồi sao?”
Ánh mắt Lục Tranh rơi vào bàn cờ còn chưa kết thúc kia, chọn vị trí trước đây của Tả Thiệu Yến ngồi xuống, từ trong hộp cờ lấy ra một quân cờ hạ xuống bàn cờ.
Tào Tông Quan vẻ mặt căng thẳng, có chút ngoài ý muốn lại có chút mừng rõ, cũng không dám lơ là, nghiêm túc cùng Lục Tranh đánh cờ.
Mọi người cũng không thèm để ý tối hôm qua Lục Tranh đã từng nói chính mình không biết đánh cờ, dù sao người ta là lão đại, không muốn cùng ngươi đánh cờ ngay cả lấy cớ cũng có thể không cần tìm.
Vốn dĩ bàn cờ đang ở thế cân đối rất nhanh liền bị Lục Tranh phá vỡ thế cân đối, đường đánh cờ của Tả Thiệu Yến và Tào Tông Quan thiên về thận trọng vững vàng, bị Lục Tranh làm rối, liền giống như cầm dao nhọn đâm vào, rất nhanh liền đem phòng thủ của Tào Tông Quan phá vỡ.
Mặt mày Tào Tông Quan luôn căng thẳng, hắn ta thở dài, chắp tay về phía Lục Tranh chắp tay: “Lục công gia, vãn sinh thua.”
Lục Tranh ném quân cờ vào hộp cờ, lạnh lùng nói: “Chỉ cần cây thương trong tay đủ sắc bén, bất luận là phòng thủ gì cũng là uổng công.”
Tào Tông Quan lần nữa chắp tay, thiệt tình bội phục: “Vãn sinh thụ giáo.”
Lục Tranh lại để cho hắn ta đem bàn cờ thu dọn xong, chỉ chỉ Tả Thiệu Yến: “Ngươitới.”
Tả Thiệu Yến ý chí chiến đấu sục sôi, khoanh chân ngồi xuống, làm thủ thế mời, ý bảo cờ đen đi trước.
Lục Tranh cũng không đùn đẩy, tay cầm quân đen nặng nề đập vào bàn cờ, đã có vết xe đổ của Tào Tông Quan, Tả Thiệu Yến thay đổi tác phong trước kia, từ lúc ban đầuliền áp dụng sách lược tiến công.
Trái lại Lục Tranh, lại như cũ không nhanh không chậm phòng thủ, cái này lại khiến cho đối thủ và hai người quan sát đều có chút không rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754671/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.