Giày vò một trận như vậy, hai người đều ra một thân mồ hôi, Tả Thiệu Khanh coinhư không thấy gì, tuyệt không muốn một lần nữa lau người cho hắn.
“Thi hương sắp tới, vãn sinh ban ngày sợ là không rảnh đến đưa cơm cho ngài, chonên…” Tả Thiệu Khanh ưỡn ngực, vẫn là không có cam đảm nói ra để cho Lục tiểucông gia đói bụng.
Lục Tranh không hổ là đối tượng mà toàn bộ dân chúng Đại Ương kính ngưỡng, vậy mà đồng ý không hề làm khó dễ, làm hại những suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu Tả Thiệu Khanh đều không phát huy ra công dụng.
“Vậy…huynh đài nghỉ ngơi sớm một chút, vãn sinh tối nay lại đến.”
“Mang gà quay đến.”
Tả Thiệu Khanh cười híp mắt, vái chào, thái độ thành khẩn nói: “Vãn sinh trở về trưng cầu ý kiến của đại phu một chút, dù sao bản thân huynh đài bị trọng thương, trước mắt phải ăn kiêng mới đúng. Còn muốn ăn gà quay? Hôm nay quyết định mang màn thầu cho ngươi.”
Nếu hắn dám nhắc lại loại yêu cầu này, Tả Thiệu Khanh liền trực tiếp nói cho hắn biết gia cảnh bần hàn của mình, xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, dù sao trước ngày hôm qua, sự thật xác thực là như thế.
Về phần ngân phiếu Tả nhị gia cho, đây chính là bí mật hai người bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, không nên để người ngoài biết.
Tả Thiệu Khanh đợi nửa ngày không nghe thấy thanh âm Lục Tranh, tập trung nhìn vào, người nọ vậy mà hai mắt nhắm lại, không hề để ý bên người còn có một người đang đứng.
Tả Thiệu Khanh kì thật không sợ Lục Tranh có yêu cầu, hắn đưa ra yêu cầu càng nhiều thì càng thiếu nợ mình nhiều, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn là liệt kê từng khoản vào trong danh sách, tương lai phải đòi trở về.
Loại thái độ này của Lục Tranh phải tính toán như thế nào? Đây là thấy bản thân mình không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn sao? Tả Thiệu Khanh trong lòng tràn đầy oán niệm: Tính cách như vậy khó trách sẽ bị người hãm hại đến tận đây.
Vô cùng lo lắng trở lại Tả phủ, Tả Thiệu Khanh lại bảo La Tiểu Lục chuẩn bị một ít nước ấm, thừa dịp vú Liễu còn chưa thức dậy trước thoải mái rót nước nóng tắm một cái.
Ngủ đến buổi trưa mới thức dậy, Tả Thiệu Khanh liền sai La Tiểu Lục đi mua đồ, đồ ngày hôm qua mua tuy nhiều nhưng lại chưa đủ, ít nhất y nên chuẩn bị cho Lục Tranh một cái ống nhổ, nếu không lúc mình không ở hắn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754647/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.