Thứ tử Tả gia bị huynh trưởng đâm bị thương, nghe nói thương thế rất nặng, suýt nữa sắp mất mạng.
“Này, ngươi là không nhìn thấy, dao găm dài như vậy cắm ở trên ngực, máu chảy đầyngười, quần áo đều nhượm đỏ, sợ là không xong rồi.”
“Chất nữ của nương ta là người hầu trong Tả gia, nghe nói, sau khi Tả tam gia bị đưa về phủ, Tả phu nhân ngay cả nhìn cũng chưa từng đi nhìn qua, vị Nhị gia kia làm người bị thương lại là chuyện gì cũng không có.”
“A, đây không phải là có chủ tâm bao che sao?”
“Cái này có là gì? Người ta là đại phu nhân chân chính, vị thân mẫu của Tam gia thế nhưng chết rồi, dù sao cũng là con của người khác. Ai sẽ vì thứ tử nho nhỏ khó xửtrưởng tử?”
“Nói như thế cũng không phải, tốt xấu gì cũng là huynh đệ huyết mạch tương liên,này ra tay cũng quá độc ác, ta nhớ tới bộ dạng thê thảm lúc đó của Tả tam gia, buổitối liền ngủ không yên.”
“Ai nói không phải đâu, đại gia đình chính là nhân tình nhạt nhẽo, đều ồn ào đến nước này vậy mà cũng không có người đi ra nói một câu công đạo.”
“Ai bảo vị Tam gia này đâu thai sai! Ai!”
Đợi lúc Tiết thị biết rõ chân tướng, lời đồn đãi bên ngoài đã bay đầy trời, các loạithuyết pháp đều có.
Bà tức giận đập phá mấy bình hoa cổ trong phòng: “Chuyện lớn như vậy các ngườinhư thế nào hiện tại mới báo lên?” Tiết thị vừa nghĩ tới bên ngoài nói mình là ngườimẹ cả ác độc, trong lòng liền nhịn không được bốc hỏa.
Thị tì Chu thị cúi thấp đầu: “Chúng tôi cho rằng Nhị gia đều đã nói với ngài, hơn nữa vị kia cũng còn chưa có chết.”
Tiết thị vỗ mạnh bàn: “Chẳng lẽ còn phải đợi nó tắt thở ta người chủ mẫu này mới là người biết cuối cùng hay sao? Nguyễn thị vừa mới chết không bao lâu, nếu tiện chủng kia mấy ngày sau cũng tắt thở, ngoại nhân sẽ thấy thế nào? Còn không phải nói ta người mẹ cả này lòng dạ nhỏ mọn, giết hại con tiểu thiếp?”
Tiết thị vừa nghĩ tới chính mình vất vả chăm lo việc nhà, nạp thiếp cho trượng phu nuôi thứ nam thứ nữ, còn bị người nói này nói kia, trong lòng liền đau muốn chết.
Chu thị nhanh chóng tiến lên thay Tiết thị thuận khí: “Phu nhân, ngài đừng nóng giận, những người bên ngoài kia đều là người không có kiến thức, sao có thể thôngcảm ngài vất vả những năm này?”
“Hừ! Đợi lão gia trở về còn không biết như thế nào nữa, ngươi đi nói cho Nhị gia biết, để cho nó đi biệt viện trốn vài ngày, đợi tai tiếng qua rồi trở về.” Tiết thị tuytrong lòng không cảm thấy nhi tử mình sai, nhưng cũng không muốn để cho nó bịngười trách phạt: “Còn có, đưa chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-nhat-pham-phu-nhan/754639/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.